Chương 632: Tin tức gần đây nhất của Phủ Vạn Khánh
Đoàn Uyển nghe lời Cố Vân Đông nói, từng chút một cũng có thể hiểu rõ.
Nàng ấy dần có lòng tin hơn.
Đúng, đại ca tuy rằng không có ở đây, nhưng mọi người đều ở đây.
Nàng ấy lặng lẽ liên lạc với bọn họ, có thể tìm được tung tích của Chỉ Lan Tuệ Lan trước.
Đại ca nói đúng, Cố cô nương quả thật là người có bản lĩnh.
Ánh mắt Đoàn Uyển lập tức trở nên nóng rực, nàng ấy nắm chặt tay Cố Vân Đông: "Vậy, vậy tiếp theo ta nên làm thế nào?"
Nước trong ly Cố Vân Đông thiếu chút nữa vung ngoài, khóe miệng cô co giật, một lúc lâu sau mới nói: "Tiếp theo. Sau khi về đến nơi mới biết. Chúng ta còn chưa đến phủ Vạn Khánh, cũng chưa hiểu rõ tình huống bên trong, hiện tại nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, phải căn cứ tình huống cụ thể mới phân tích được."
Đoàn Uyển nghe xong liên tục gật đầu: "Đúng, cô nói đúng."
Cố Vân Đông thở ra một hơi: "Vậy tối nay ngươi trở về thì suy nghĩ thật kỹ, trong các quản sự, ai là người đáng tin cậy nhất.”
Đoàn Uyển hiểu được, thận trọng nói: "Được, ta sẽ cẩn thận ngẫm lại. Cám ơn cô, Vân Đông.”
Nói xong, nàng ấy đứng dậy: "Vậy ta về trước, cô nghỉ ngơi thật tốt.”
Dứt lời, người đã mở cửa phòng đi ra ngoài.
Thiệu Thanh Viễn lại đẩy cửa đi vào: "Nói xong rồi?"
“Ừm." Cố Vân Đông thở dài gật đầu.
"Đi ngủ sớm một chút, ngày mai sẽ vào thành."
Sáng sớm hôm sau, một đoàn năm người lại xuất phát.
Có thể là đã có mục tiêu, hôm nay Đoàn Uyển thoạt nhìn rất có tinh thần, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu.
Gần phủ Vạn Khánh, ven đường trở nên phồn hoa.
Đoàn Uyển không dám vén rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, chỉ sợ người khác không cẩn thận nhận ra mình.
Tận đến buổi chiều, xe ngựa mới tiến vào phủ Vạn Khánh.
Cố Vân Đông đối với phủ Vạn Khánh coi như quen thuộc, trực tiếp tìm một khách điếm ở lại.
Cô nói Thiệu Văn điều khiển xe ngựa đặc biệt đi qua cửa hàng tạp hóa Cố gia, thò đầu ra nhìn thoáng qua.
Không thấy mấy người Vu Kính và ông cụ Vu, ngược lại nhìn thấy Trương lão đại đang tiếp khách, thoạt nhìn không có gì dị thường.
Cố Vân Đông buông rèm cửa sổ xuống, xe ngựa một đường chạy về phía khách điếm.
Chờ sau khi vào phòng, Đoàn Uyển khẩn cấp nói với Cố Vân Đông: "Có một quản sự họ Lâm, là người ca ca ta tín nhiệm nhất, lúc trước ca ca ta đã cứu mạng Lâm thúc, cho nên thúc ấy rất trung thành nhất với ca ca ta.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Ngươi viết phong thư, ngày mai ta nói Thiệu Văn đưa qua cho vị Lâm thúc này."
Đoàn Uyển sửng sốt: "Để Thiệu Văn đưa sao?”
“Làm sao vậy?”
"Ta nghĩ, Lâm thúc trung thành với ca ca ta, chắc chắn nhị thúc ta sẽ phái người theo dõi thúc ấy, đến lúc đó, sẽ không bại lộ Thiệu Văn chứ?"
Cố Vân Đông cười: "Yên tâm, Thiệu Văn có biện pháp, ai lại quang minh chính đại đưa chứ?"
Đoàn Uyển sửng sốt: "Ồ, vậy sao?" Trong tưởng tượng của nàng ấy, chính là quang minh chính đại đưa.
Nhưng Cố Vân Đông đáp ứng hỗ trợ, Đoàn Uyển thở phào nhẹ nhõm.
Nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau Cố Vân Đông đi trà lâu trước, hỏi thăm phủ Vạn Khánh gần đây có tin tức gì không.
Ngoài trừ chuyện Đoàn Khiêm mất tích ra, còn có một tin tức cũng bị thảo luận ngất trời.
Nhưng chuyện Đoàn gia, là chuyện nhà người khác, đối với dân chúng bình dân mà nói, cũng không liên quan gì với bọn họ.
Một tin tức khác còn liên quan chặt chẽ đến họ hơn.
Phủ Vạn Khánh mới tới một vị quan, nghe nói là một người làm việc rất nhanh chóng mạnh mẽ, ngày đầu tiên đến đã làm ra mấy chuyện lớn, dò xét vài hộ gia đình, ngay cả quan lại cũng bị bắt. Náo loạn đến mức lòng người ở phủ thành đều hoảng sợ, bất an.
Nhất là những người trong lòng có quỷ, lại càng rụt tay rụt chân, không dám ầm ĩ.
Cố Vân Đông nghe xong tin tức này thì ngẩn người, cô nhớ lúc trước Tân phủ và tri phủ phủ Vạn Khánh cấu kết với nhau, về sau tri phủ cũng bị giáng tội, sau đó Hoàng đế lại hạ phái một vị tri phủ mới tới.
Tri phủ mới tính tình khéo léo, cũng không biết tính tình vốn là bùn loãng, hay là cố ý, tóm lại sau khi nhậm chức biểu hiện bình thường, chưa từng làm nên chuyện gì.
Hiện tại nghĩ lại, hơn phân nửa là do hoàng đế cố ý làm vậy. Lúc ấy Tân phủ và tri phủ bị tịch thu nhà, chém đầu đã nháo ra chuyện lớn như vậy, toàn bộ phủ Vạn Khánh đều thương gân động cốt, nếu tiếp tục dùng thủ đoạn sắc bén thu thập những người kia, vậy phủ Vạn Khánh sẽ xuống dốc ngàn trượng.
Phải biết rằng lúc ấy phủ Vĩnh Ninh vừa trải qua đại nạn không lâu, phủ Khánh An trải qua bạo loạn vừa chấm dứt, phủ Tuyên Hòa và phủ Vạn Khánh cũng bị ảnh hưởng, Hoàng Thượng lại vừa mới đăng cơ chưa đến một năm, còn liên tiếp thực hiện vài hạng mục. Cho nên thật sự không có tinh lực và thời gian ra tay thu thập những chuyện không quan trọng này.
Nhưng mà, thời thế thay đổi, hiện giờ Hoàng Thượng có thể ra tay, đã lập tức phái một vị quan thủ đoạn quyết liệt. Đánh những người cho rằng mình đã an toàn lại bắt đầu rục rịch gây sự, trở tay không kịp, quét sạch quan trường ở phủ Vạn Khánh.
Vị tri phủ vẫn luôn biểu hiện bình thường kia, một năm này cũng không chỉ ngồi ăn rồi chờ chết.
Cố Vân Đông cảm khái, quả nhiên, đương kim hoàng đế thật sự là một người đa mưu túc trí, tâm cơ thâm trầm.
Cô hỏi Đoàn Uyển ở một bên: "Ngươi nghe đến vị quan này chưa?”
Đoàn Uyển lắc đầu: "Ta chỉ biết vị quan này mới tới hơn một tháng trước, những chuyện khác thì không biết.”
Từ sau khi đại ca rời khỏi phủ Vạn Khánh, Đoàn Uyển gần như chưa từng ra cửa, nên hiểu biết có hạn.
"Tới đây hơn một tháng trước?" Trong một thời gian ngắn như vậy.
Đoàn Uyển gật đầu: "Đúng, làm sao vậy?"
“Không có gì, chỉ cảm thấy vị quan này thật sự lợi hại." Cố Vân Đông uống một ngụm trà.
Lúc này bọn họ đang ngồi ở một góc trà lâu náo nhiệt nhất phủ thành, mấy người ăn mặc không đáng chú ý, Đoàn Uyển ngồi ở góc âm u nhất, cúi thấp đầu.
Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một giọng nói, tên người được nói ra này làm cho thần kinh Đoàn Uyển căng lên.
"Nghe nói Đoàn nhị gia Đoàn phủ hôm qua đã bái phỏng vị Đậu tham tướng* đại nhân kia. Các ngươi nói, có phải trước kia Đoàn nhị gia đã quen biết Đậu đại nhân hay không, hai người có giao tình?"
(*Tham Tướng là một chức quan võ)
"Thật hay giả vậy? Đoàn nhị gia và Đậu đại nhân là bằng hữu sao?”
“Ha ha, là huynh đệ ta nói, hôm qua hắn tận mắt nhìn thấy Đoàn nhị gia từ phủ của Đậu tham tướng đi ra, còn được Đậu thiếu gia tự mình đưa ra cửa, hai người nói chuyện rất vui vẻ."