Chương 633: Hai lời đồn khác nhau
Đậu thiếu gia tự mình đưa người ra ngoài, hơn phân nửa là quan hệ tốt.
Đoàn Uyển nghe vậy ngón tay túm chặt, có chút bối rối nhìn về phía Cố Vân Đông: "Vân Đông, sao, làm sao bây giờ? Nếu nhị thúc nếu biết Đậu đại nhân, có hắn làm chỗ dựa vững chắc, chúng ta còn đấu được ông ta sao? Ca ca ta có thể tìm về được không?"
Cố Vân Đông vỗ vỗ tay nàng ấy: "Yên tâm, chuyện còn chưa rõ ràng, không thể phán đoán dựa theo tin đồn được.”
Đoàn Uyển rất kích động, nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh lại.
Nàng cắn môi dưới, gật đầu.
Cố Vân Đông dứt khoát đứng dậy nói: "Chúng ta về khách điếm trước, ở chỗ này cũng không nghe được tin tức hữu dụng gì.”
Đoàn Uyển theo bản năng đứng dậy, đi theo phía sau Cố Vân Đông.
Đoàn người trở lại khách điếm, Đoàn Uyển vẫn đi theo phía sau Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông thấy thế, chỉ có thể nói: "Thiệu Văn đã đưa thư đi cho vị Lâm thúc kia, nếu thuận lợi, sau khi Lâm thúc nhận được thư nhất định sẽ tìm hiểu tung tích hai nha hoàn của ngươi trước. Hiện tại việc đầu tiên chúng ta cần làm là đưa hai nha hoàn đó bình an ra ngoài, những chuyện khác đều không vội, dù sao cũng phải đi từng bước một, ngươi suy nghĩ quá nhiều cũng vô dụng.”
Cuối cùng Đoàn Uyển cũng nghe vào, hít sâu một hơi gật gật đầu.
"Cô nói đúng, bên ngoài chỉ mới là tin đồn. Cho dù nhị thúc ta quen biết Đậu đại nhân, chỉ cần đại ca ta trở về, cũng sẽ có biện pháp đối phó với ông ta.”
Thiệu Văn còn chưa trở về, mấy người bọn họ ăn cơm trưa trước.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi đại sảnh dưới lầu ăn, Đoàn Uyển và Đồng Thủy Đào ở lại trong phòng.
Giống như trà lâu, khách nhân trong đại sảnh hơn phân nửa đều đang nói chuyện về Đậu đại nhân kia.
Nhưng bên này lại có tin đồn khác.
"Nghe nói Đoàn gia muốn kết thông gia với phủ quan thanh tra."
"Cái gì? Ngươi nói thật hay giả?”
“Đương nhiên là thật, ngày hôm qua Đoàn nhị gia còn tự mình đi phủ của tham tướng nói chuyện về việc kết thông gia của hai nhà, lúc đó Đậu thiếu gia tự mình đưa Đoàn nhị gia ra cửa. Thái độ cung kính kia, rõ ràng chính là thái độ với nhạc phụ tương lai.”
“Đoàn gia ở phủ Vạn Khánh đã là người giàu nhất, nếu sau lưng lại có tham tướng làm chỗ dựa vững chắc, chẳng phải ở phủ Vạn Khánh sẽ đi ngang sao?”
“Các ngươi nói, Đoạn phủ này, có thể trở thành Tân phủ thứ hai không.”
“Suỵt, ngươi muốn chết sao, loại lời này cũng dám nói lung tung?”
"Nhưng nếu Đoàn nhị gia thật sự kết thông gia với phủ tham tướng, Đoạn gia kia đã hoàn toàn rơi vào tay Đoàn nhị gia."
"Vậy cũng không chắc, đại thiếu gia Đoạn gia kia chỉ mất tích mà thôi, nói không chừng ngày nào đó sẽ trở về. Hắn lợi hại lắm, Đoàn nhị gia không đấu được với hắn. Đậu đại nhân nhìn cũng là một quan tốt công chính liêm minh, vì dân làm chủ, sau khi kết thông gia với Đoàn nhị gia còn có thể đi cướp đoạt tài sản của đại thiếu gia Đoàn gia?"
“Chuyện quan trường rất phức tạp, khó nói hắn sẽ giúp ai."
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, ai ngờ vừa ngẩng đầu, đã nhìn thấy Thiệu Văn từ bên ngoài đi vào.
Hai người đứng dậy, ba người cùng nhau lên lầu.
Vừa vào phòng, Đoàn Uyển vội vàng nhìn về phía Thiệu Văn, tràn đầy kỳ vọng hỏi: "Thế nào, thư đã giao cho Lâm thúc chưa?”
Nhưng mà, Thiệu Văn lại lắc đầu, lấy thư ra: "Chưa đưa được."
Biểu tình trên mặt Đoàn Uyển cứng đờ, kinh ngạc nhìn về phía hắn: "Ngươi không gặp Lâm thúc sao?”
Thiệu Văn thở dài, sắc mặt có chút khó coi: "Ta thấy rồi, nhưng mà, vị Lâm thúc mà cô nương nói, có lẽ cũng không trung thành với đại ca cô nương, có thể ông ta đã đầu nhập vào chỗ Đoàn nhị gia.”
Sắc mặt Đoàn Uyển đột nhiên biến đổi, ngã mạnh trên ghế.
Cố Vân Đông nhíu mày, đây lại là một tin xấu.
Tình huống đối với Đoàn Uyển rất bất lợi.
Đoàn Uyển lại ngẩng đầu, nhìn về phía Thiệu Văn: "Ngươi, ngươi xác định Lâm thúc đầu nhập vào nhị thúc ta? Ngươi có chắc không?”
Thiệu Văn gật đầu: "Ta giả vờ là khách đến cửa hàng mua đồ, vốn muốn nhân cơ hội lặng lẽ đưa thư cho ông ta. Không nghĩ tới lại thấy một người phụ nữ từ hậu viện cửa hàng của hắn đi ra, trước khi đi còn nói chuyện. Lúc ấy ta đứng gần, mơ hồ nghe được nữ nhân kia nói chữ 'Nhị', trong lòng nổi lên nghi ngờ, nên tạm thời không giao thư cho Lâm thúc. Sau khi người phụ nữ kia đi, ta đi theo phía sau người đó, sau đó thấy nàng ta đi vào một tửu lâu, đứng ở phía sau nhị phu nhân Đoàn gia.”
Thiệu Văn trước kia là ăn mày, phương diện này rất mẫn cảm, hơn nữa biết nhìn sắc mặt người khác.
Hắn cảm thấy vị Lâm thúc và người phụ nữ kia có quan hệ không bình thường, mặc dù không tiếp xúc chân tay gì, nhưng hai người đứng chung một chỗ, lại làm cho người ta có một loại cảm giác rất ái muội.
Ánh mắt Lâm thúc nhìn người phụ nữ kia rất thân mật.
Đoàn Uyển nghe xong, sắc mặt thay đổi, chỉ là vẫn có chút không tin hỏi: "Nữ tử kia, trông như thế nào?”
Thiệu Văn miêu tả một phen, sắc mặt Đoàn Uyển lại càng kém: "Đó là quản sự bên cạnh nhị thẩm ta, mấy năm trước trượng phu đã qua đời.”
Nói như vậy, còn có cái gì không rõ?
Vị Lâm thúc này, sợ là đã bị Đoàn nhị thẩm dùng mỹ nhân kế xúi giục rồi.
Đoàn Uyển cắn chặt răng, trong lòng hận muốn chết.
Cố Vân Đông lại rất bình tĩnh: "Việc này chúng ta cũng đã phân tích qua, nhị thúc ngươi dám làm khó dễ vào lúc này, chắc chắn đã có chỗ dựa, lúc trước không phải hoàn toàn không có chuẩn bị. Nếu Lâm thúc không thể tin, vậy hãy đổi một người khác, cũng không thể tất cả quản sự đều phản bội."
Đoàn Uyển dùng sức gật đầu: "Đúng, không phải tất cả mọi người đều vong ân phụ nghĩa như Lâm thúc.”
Không thể hoảng hốt, không sao, nàng hiện tại không chỉ có một mình như mấy ngày trước.
Đoàn Uyển hít sâu một hơi, lại sàng lọc trong đầu, lúc này nàng cẩn thận hơn rất nhiều.
Cũng không tự mình phán đoán nữa, nói ra cử chỉ hành vi thường ngày của các quản sự và lời đánh giá của ca ca, để mấy người Cố Vân Đông hỗ trợ tham khảo, rốt cuộc ai đáng tin hơn.
Cuối cùng, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cùng chọn một người mà Đoàn Uyển thấy không có gì đặc biệt nổi bật, nói Đoàn Uyển viết lại một phong thư khác đưa qua.
Đoàn Uyển có chút do dự, rất tò mò vì sao bọn họ lựa chọn người này.
Nhưng chính mình nghĩ không ra, nên dứt khoát nghe người thông minh, thận trọng viết thư, một lần nữa giao cho Thiệu Văn.
Thiệu Văn lại chạy một chuyến.
Lúc trở về đã là chuyện một canh giờ sau, lúc này, hắn không mang thư trở về nữa.