Chương 634: Gặp Vu Đại Bá
"Kế tiếp, chúng ta chờ tin tức là được."
Đoàn Uyển thở ra một hơi, gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Thiệu Văn đã mang về tin tức của vị La chưởng quầy kia.
La chưởng quầy hẹn bọn họ gặp mặt ở tửu lâu An Hoài, ở một con phố không xa.
Mấy người Cố Vân Đông thu thập một chút, ba người bọn họ đi tới tửu lâu An Hoài.
Bọn họ đi sớm, lúc đến tửu lâu còn chưa tới giờ cơm trưa.
Thiệu Thanh Viễn đặc biệt nhìn trước nhìn sau một vòng, lúc này mới lên lầu hai.
Họ chọn một vị trí tốt, mở cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy những người bước vào cửa lớn.
Đoàn Uyển có chút khẩn trương, mấy lần đứng lên ngồi xuống muốn xem La chưởng quầy có tới không.
Mãi cho đến giữa trưa, sau khi người trong tửu lâu dần nhiều hơn, La chưởng quầy mới khiêm tốn xuất hiện ở cửa.
La chưởng quầy mặt không biểu tình, thoạt nhìn rất khó gần. Trách không được Đoàn Uyển nói La chưởng quầy nhân duyên không tốt lắm, rất nhiều chuyện quan trọng Đoàn Khiêm sẽ không giao cho ông ấy.
Thật sự không phải không tin tưởng hắn, mà do biểu tình của La chưởng quầy giống như người khác nợ hắn mấy trăm vạn lượng bạc, người như vậy đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, rất dễ hỏng chuyện.
Cho nên, La chưởng quầy thích hợp ở nhà trông coi.
La chưởng quầy tiến vào, nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn hơi sửng sốt một chút, chỉ là một khắc sau, khi nhìn thấy Đoàn Uyển ánh mắt lóe lên kích động, hai ba bước đã đi tới trước mặt.
"Đại tiểu thư."
"La thúc." Đoàn Uyển đứng dậy, nhất thời có chút không biết làm sao.
La chưởng quầy khoát tay, lập tức hỏi: "Bọn họ là..."
"Bọn họ là bằng hữu của ta, may mà bọn họ cứu ta."
La chưởng quầy lập tức cảm tạ hai người Thiệu Thanh Viễn Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông xua tay: "Không cần cảm ơn chúng ta, các ngươi tán gẫu đi, chúng ta đi ra ngoài trước.”
Đoàn Uyển có chút khẩn trương nhìn về phía bọn họ, nhưng Cố Vân Đông vẫn đi ra ngoài. Có một số việc Đoàn Uyển phải tự mình đối mặt, cô không có khả năng làm thay hết mọi chuyện.
La chưởng quầy trong lòng thầm than, đại tiểu thư vận khí tốt, gặp được quý nhân giúp đỡ.
Sau khi chờ người đi, La chưởng quầy nói: "Chuyện của đại tiểu thư ta đã biết, xin lỗi, là chúng ta suy nghĩ không chu toàn, ta cũng không nghĩ tới nhị gia lại xuống tay với tiểu thư, cũng may đại tiểu thư bình an vô sự trở về. Đại tiểu thư yên tâm, đại thiếu gia nhất định sẽ không có việc gì, chúng ta chờ hắn trở về.”
Mũi Đoàn Uyển có chút chua xót, nặng nề "Ừ" một tiếng: "Ta cũng tin tưởng ca ca ta sẽ trở về.”
La chưởng quầy nói: "Về phần chuyện Chỉ Lan Tuệ Lan trong thư đại tiểu thư nói, tối hôm qua ta đã tìm người hỏi thăm. Các nàng hiện tại đều ở trong Đoàn phủ, chẳng qua..."
"Chẳng qua là cái gì?" Đoàn Uyển vội vàng hỏi.
La chưởng quầy thở dài: "Chẳng qua hai người đều bị thương, nghe nha hoàn trong phủ nói, nhị phu nhân lấy lý do các nàng làm lạc mất đại tiểu thư nên đánh hai người một trận, cũng không để đại phu chữa trị cho các nàng, hiện giờ sốt cao tình huống không tốt lắm."
Đoàn Uyển bất ngờ đứng dậy, ngón tay nắm chặt: "Lão tú bà này!”
“Đại tiểu thư bình tĩnh đã, nhị phu nhân không trực tiếp đánh chết người, cũng không bán đi, hơn phân nửa là chờ đại tiểu thư tự chui đầu vào lưới. Việc này chúng ta phải bàn bạc kỹ hơn.”
Đoàn Uyển cắn răng, một lần nữa ngồi trở về.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lúc này đã xuống lầu, hai người chọn một vị trí đối diện cửa lớn ngồi xuống.
Không nghĩ tới vừa định gọi đồ ăn, đã nhìn thấy Vu đại bá từ ngoài cửa tiến vào.
Cố Vân Đông kinh ngạc nhìn về phía Vu đại bá, vốn định giơ tay chào hỏi.
Ai ngờ phía sau Dương Hồng còn có một người, một người phụ nữ, thoạt nhìn chừng ba mươi, nhắm mắt đuổi theo bước chân của Vu Dương Hồng.
Vu Dương Hồng không nhìn thấy Cố Vân Đông, rất nhanh tìm một cái bàn ngồi xuống ở vị trí gần bọn họ.
Cố Vân Đông tò mò nghiêng đầu nhìn, Vu Dương Hồng đưa lưng về phía mình, người phụ nữ kia ngồi bên cạnh ông ấy, ân cần rót nước cho ông ấy.
Cố Vân Đông nhíu mày, đây là tình huống gì? Vu đại bá muốn tìm mùa xuân thứ hai?
Mới nghĩ, đã nghe được giọng Vu Dương Hồng có chút không kiên nhẫn vang lên: "Có chuyện gì ngươi cứ nói đi, cửa hàng của ta còn rất nhiều việc, rất bận rộn.”
“Ta biết Vu đại ca bận rộn, nhưng dù bận rộn đến đâu cũng phải nghỉ ngơi không phải sao? Bằng không thân thể làm sao chịu được, hơn nữa, trong cửa hàng không phải có Trương lão đại đang làm việc sao? Sao cần chủ nhân tự mình động thủ?”
Người phụ nữ kia che miệng cười một tiếng, ánh mắt xấu hổ nhìn về phía Dương Hồng.
Vu Dương Hồng rùng mình một cái, nghiêm túc nói: "Ta đã nói, ta không phải chủ nhân, chủ cửa hàng tạp hóa là người khác, nhà chúng ta đang làm việc cho người ta, nhiều lắm coi như là nửa chưởng quầy mà thôi.:
Người phụ nữ kia cười một tiếng: "Vu đại ca cứ nói đùa, không phải là chủ cửa hàng sao huynh có thể làm chủ mọi việc vậy? Không phải chủ nhân mà có thể một nhà ba người đều làm việc trong cửa hàng sao?" Chủ nhân nào không có mắt như vậy, thuê Dương Hồng và Vu Kính thì thôi, ngay cả người lớn tuổi như ông cụ Vu cũng thuê? Lừa ai đây?
Vu Dương Hồng đau đầu không thôi, ông đã giải thích rất nhiều lần, thế nhưng người này vẫn không tin.
Nhưng ông không thể tùy tiện nói chuyện của Cố Vân Đông cho người ngoài nghe.
Ông dứt khoát không dây dưa nữa, trực tiếp nói: "Lúc trước ngươi nói có người đánh chủ ý đến cửa hàng của chúng ta, ta mới đi theo ngươi ra ngoài, ngươi hãy nói cho ta biết rốt cuộc là có chuyện gì đi.”
Người phụ nữ cười nói: "Huynh vội vàng làm gì vậy? Đồ ăn còn chưa gọi, chúng ta cũng chưa nói được hai câu.”
Vu Dương Hồng nhíu mày: "Vậy thì gọi đồ ăn trước.”
Ông kiềm chế phiền não trong lòng, gọi tiểu nhị mang thức ăn trước.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở bàn bên cạnh nhìn thấy một màn này, nhỏ giọng nói chuyện.
"Có người đánh chủ ý tới cửa hàng của chúng ta? Ai không biết xấu hổ như vậy?”
Thiệu Thanh Viễn suy nghĩ một chút, nói: "Lúc trước có Đoàn Khiêm che chở cửa hàng tạp hóa, hiện giờ Đoàn Khiêm mất tích, quả thật có thể có người thừa nước đục thả câu, muốn nuốt trọn cửa hàng tạp hóa này. Không phải nàng nói cửa hàng kia vị trí tốt, người qua lại nhiều, làm ăn cũng phát đạt sao?”
Cố Vân Đông mím môi, nói như vậy, may mắn bọn họ tới đúng lúc.
Cô lại nhìn người phụ nữ kia một cái: "Chàng xem người này, có phải có tâm tư gì với đại bá không?”
Thiệu Thanh Viễn liếc mắt một cái, vừa lúc nhìn thấy người phụ nữ kia chớp chớp mắt với Vu Dương Hồng, vẻ mặt xuân sắc.
Hắn vội quay đầu, nhìn nương tử mình. Sau đó, khẳng định gật đầu: "Hơn phân nửa là vậy.”
Vừa dứt lời, đồ ăn ở bàn kia của Vu Dương Hồng đã lên, ông lại nói: "Hiện tại có thể nói rồi chứ?”
Người phụ nữ ăn một miếng, thỏa mãn thở dài: "Huynh còn nói mình không phải chủ nhân, một bữa này cũng không rẻ, nếu huynh là nửa chưởng quầy, sao nỡ tiêu bạc này?”
Vu Dương Hồng quả thực không thể nhịn được nữa: "Là ngươi nói muốn nếm thử cá đặc trưng của tửu lâu này, ta mới tới.”