Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 635 - Chương 635. Đoàn Nhị Gia Tìm Tới Tiệm Tạp Hóa

Chương 635. Đoàn Nhị Gia tìm tới tiệm tạp hóa Chương 635. Đoàn Nhị Gia tìm tới tiệm tạp hóa

Chương 635: Đoàn Nhị Gia tìm tới tiệm tạp hóa

Sắc mặt của người phụ nữ nháy mắt trở nên đỏ bừng: “Thì ra huynh quan tâm đến lời ta nói như vậy, ta nói muốn tới, huynh liền dẫn ta tới.”

Vu Dương Hồng: “……”

Cố Vân Đông, Thiệu Thanh Viễn: “……”

Người phụ nữ lại tiếp tục nói: “Vu đại ca, thật ra ta cũng cảm thấy huynh là một người khá tốt. Huynh xem, vợ huynh cũng đã bỏ đi nhiều năm, ta cũng chỉ có một mình, hay là chúng ta chắp vá sống chung với nhau đi. Như vậy cửa hàng của huynh cũng là cửa hàng của ta, vậy nên nếu ai muốn đánh chủ ý lên cửa hàng này chính là gây khó dễ với ta, ta chắc chắn sẽ nói cho huynh biết người đó là ai.”

Cố Vân Đông nghe thấy vậy, vô cùng kinh ngạc, thời buổi này còn có người phụ nữ cởi mở như vậy sao?

Vu Dương Hồng cũng ngẩn người, không dám tin nhìn người phụ nữ trước mặt mình, cơ thể ông run lên một cái.

Ông nghĩ người phụ nữ này có thể đòi một chút chỗ tốt, chẳng hạn như ăn một bữa ở tửu lâu Hoài An, tỷ như yêu cầu ông đưa ít bạc hay gì đó.

Nhưng ông chẳng thể nghĩ tới, người này lại có loại chủ ý này.

Làm sao có thể?

Sắc mặt Vu Dương Hồng thay đổi, quả quyết cự tuyệt, nói: “Không có khả năng, ta còn phải giữ đạo hiếu cho mẹ ta ba năm.”

Cố Vân Đông đỡ trán, đưa ra lý do này cũng quá bình thường rồi.

Quả nhiên, người phụ nữ kia không thèm để ý: “Vậy không phải còn chưa đến một năm nữa đã đủ rồi sao? Chúng ta có thể đính ước trước, ta không vội.”

“Ta, ta đã nói cửa hàng kia không phải của ta.”

“Huynh còn gạt ta làm cái gì? Ta cũng sẽ không tham cửa hàng kia của huynh, cửa hàng kia của huynh sau này để lại cho nhi tử của huynh, ta cũng biết. Ta chỉ là thấy huynh vất vả nên muốn chăm sóc huynh thật tốt. Nhà huynh chỉ có ba người đàn ông, trong nhà không nữ nhân lo liệu, cũng có nhiều thứ bất tiện.”

Vu Dương Hồng quả thực vô cùng hối hận khi dẫn nàng ta ra ngoài cùng, ông cảm thấy, mình bị lừa rồi.

Người phụ nữ thấy ông nói không nên lời, lại nháy mắt với ông: “Huynh yên tâm, sau khi ta vào cửa, nhất định sẽ chu toàn mọi việc trong nhà. Chúng ta đều là kết hôn lần hai, vậy nên những thứ lễ hỏi hay của hồi môn gì đó cũng không cần bao nhiêu, có lệ một chút là đủ rồi, còn ta thì……”

Vu Dương Hồng nghe đến toát mồ hôi trán, ông thấy nếu mình không cản lại, e rằng nữ nhân này ngay cả sinh con cũng đã lên kế hoạch tốt luôn rồi.

Ông muốn lên tiếng, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được lý do gì cho thích hợp, thấy nàng ta càng nói càng khoa trương, dưới tình thế cấp bách hắn buột miệng nói: “Ta, ta thấy ngươi chướng mắt.”

Toàn bộ không gian đều an tĩnh.

Cố Vân Đông thiếu chút nữa bị sặc, Thiệu Thanh Viễn vội vỗ vỗ vai cô: “Bình tĩnh một chút.”

“Vu đại bá này nha.” Cố Vân Đông cố nén cười, giơ ngón tay cái.

Thiệu Thanh Viễn lại hơi nâng cằm: “Ông ấy xong đời rồi.”

Quả nhiên, sau khi người phụ nữ kia yên tĩnh một lát, đột nhiên đứng lên, trực tiếp chỉ vào Vu Dương Hồng nói: “Được ha, ông được lắm, ông thật giỏi, chướng mắt đúng không? Vậy ông cứ chờ cửa hàng của ông bị người ta hủy đi. Ông, lão già chết tiệt, ông thật sự cho rằng mình anh tuấn có khí chất ư, có hai đồng tiền dơ bẩn đã thấy mình ghê gớm rồi đúng không, ta khinh.”

Nàng ta nói xong liền xoay người rời đi, đi được vài bước lại không cam lòng quay lại, liếc nhìn thức ăn trên bàn, phẫn hận ngồi xuống ăn.

Ba người Cố Vân Đông: “……”

Người phụ nữ ăn gần hết mới hung hăng đứng lên, hất thẳng ly trà trên bàn lên mặt Vu Dương Hồng rồi nhanh chóng rời đi.

Cố Vân Đông nhìn sắc mặt Vu Dương Hồng dần chuyển đen, thở dài một hơi.

Lão đại Trương gia lúc này mới thở hổn hển chạy vào tửu lâu, dáng vẻ vô cùng hoảng loạn.

“Dương Hồng, không hay rồi, Đoàn nhị gia dẫn theo Đậu thiếu gia tìm tới cửa hàng chúng ta.”

Sắc mặt Vu Dương Hồng lập tức thay đổi, ông bất ngờ đứng lên, bước chân vội vàng chạy theo lão đại Trương gia.

Trương lão đại trước khi đi có chút kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Vân Đông, còn chưa kịp nhìn rõ, đã bị Vu Dương Hồng kéo đi.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn cũng đứng lên, lông mày đồng thời nhíu lại.

“Đi, chúng ta đến cửa hàng.”

Đoàn nhị gia, mang theo Đậu thiếu gia?? Vị Đậu thiếu gia ở phủ quan thanh tra kia?

Cố Vân Đông nghĩ đến những lời của người phụ nữ kia vừa rồi mới nói, có người đánh chủ ý lên tiệm tạp hóa, chẳng lẽ là Đoàn nhị gia sao?

Tức chết cô, Đoàn nhị gia này chuyện riêng nhà mình còn rối loạn một cục, vậy mà đã bắt đầu duỗi tay đến chỗ khác.

Nhưng khi hai người chuẩn bị rời khỏi tửu lâu, Cố Vân Đông đột nhiên dừng lại.

Cô nghĩ đến Đoàn Uyển còn đang nói chuyện với La chưởng quầy ở trên lầu, cau mày nói: “Chàng đi trước đi, ta đưa Đoàn Uyển về khách điếm rồi qua sau.”

“Được rồi, vậy nàng cẩn thận một chút.” Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Yên tâm đi, có ta ở đây, ai cũng đừng nghĩ đến việc đánh chủ ý lên tiệm tạp hóa.”

“Ừm, ta biết rồi.”

Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới xoay người rời khỏi tửu lâu, Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, đi về phía cầu thang.

Đúng lúc cô đi đến cầu thang, cửa phòng bị mở ra, La chưởng quầy từ bên trong bước ra.

Nhìn thấy Cố Vân Đông, hắn hơi gật đầu, nói: “Đại tiểu thư phải làm phiền cô nương rồi.”

Dứt lời, hắn cúi đầu, mặt không biểu cảm rời đi.

Cố Vân Đông đi vào phòng, nhìn thấy Đoàn Uyển ngồi trước bàn, sắc mặt có vẻ không được tốt lắm.

Có vẻ La chưởng quầy không mang đến tin tức gì tốt.

Đoàn Uyển vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, lập tức bước nhanh về phía cô: “Vân Đông, La thúc nói tình hình của Chỉ Lan và Tuệ Lan không quá tốt, nhị thẩm của ta đánh các nàng gần chết, hiện giờ phát sốt còn bị nhốt trong phòng, nếu không cứu các nàng e rằng các nàng sẽ mất mạng.”

Vừa mới dứt lời, lại thấy dáng vẻ trầm mặc của Cố Vân Đông, giật mình: “Làm sao vậy?” Có phải cảm thấy chuyện của các nàng quá phiền phức nên không muốn quản nữa hay không?

Cố Vân Đông lại lắc đầu: “Không có việc gì, đi thôi, ta đưa ngươi về khách điếm trước.”

Đưa về?

Đoàn Uyển có chút khó hiểu, lúc này mới cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, đúng rồi, Thiệu Thanh Viễn đâu? Tại sao lại không thấy hắn?

Đoàn Uyển há miệng, cũng không dám hỏi cái gì, chỉ đi theo sau Cố Vân Đông rời khỏi tửu lâu.

Bước chân của Cố Vân Đông nhanh đến nỗi Đoàn Uyển phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp.

Đợi đến khi trở về khách điếm, nàng mới thở hổn hển nhỏ giọng hỏi: “Vân Đông, ngươi có phải gặp chuyện gì rồi không?”

“Ừm, tiệm tạp hóa của ta xảy ra chút chuyện, Thiệu đại ca đi xử lý trước. Ta cũng phải đi một chuyến, ngươi ở lại khách điếm nghỉ ngơi trước đi, ta nói Thủy Đào ở cùng với ngươi.”

“Tiệm tạp hóa đã xảy ra chuyện ư? Chuyện gì? Ta có thể giúp……” Đoàn Uyển nói được một nửa lập tức dừng.

Đúng rồi, hiện tại đến bản thân nàng còn khó bảo toàn, có bản lĩnh gì mà đi giúp người khác? Không kéo chân sau đã tốt lắm rồi.

Nàng chậm rãi hít sâu một hơi, nói: “Được, vậy ta sẽ ở trong khách điếm, ngươi mau đi trước đi.”

Cố Vân Đông gật đầu, dặn dò Đồng Thủy Đào, sau đó cùng Thiệu Văn rời đi.

Đoàn Uyển có chút tự trách, Thiệu Thanh Viễn đi đến cửa hàng trước, Cố Vân Đông lại đặc biệt ở lại tửu lâu chờ mình, đưa mình trở về, đây là lo lắng cho nàng.

Chuyện của Chỉ Lan và Tuệ Lan, nàng phải tự mình nghĩ cách, không thể lại làm phiền bọn họ.

Đoàn Uyển ngồi trong phòng, cúi đầu trầm tư.

Bình Luận (0)
Comment