Chương 636: Đây là hắc điếm
Đồng Thủy Đào ở bên cạnh lại cảm thấy sốt ruột, nàng cũng muốn đi theo, nhưng Đoàn cô nương bên này lại không thể ở một mình. Cũng không biết cô gia có kịp tới để giải quyết chuyện trong cửa hàng không.
Thiệu Thanh Viễn giờ phút này đã đi theo Vu Dương Hồng và Trương lão đại chạy tới ngoài cửa hàng.
Trong cửa hàng có bốn người đang đứng, Vu Kính, ông cụ Vu, còn có Đoàn nhị gia, và một người thanh niên trẻ tuổi đứng quay lưng về phía Thiệu Thanh Viễn, chắc là vị Đậu thiếu gia kia.
Bên ngoài cửa hàng còn có một vài người vây xem, Thiệu Thanh Viễn mơ hồ nhìn thấy người phụ nữ lúc nãy muốn có mùa xuân thứ hai với Vu đại bá cũng ở đây.
Bên cạnh nàng ta là một người đàn ông trung niên, bộ dạng cau mày trông rất bực bội.
Thiệu Thanh Viễn đi về phía bên kia, chợt nghe được người đàn ông kia nhỏ giọng nói: “Sao Đoàn nhị gia lại tới đây?”
Người phụ nữ thở dài: “Chẳng những hắn tới, còn cố tình mang theo Đậu thiếu gia tới cùng. Xem ra lời đồn không sai, Đoàn nhị gia và Đậu phủ thật sự có mối quan hệ mật thiết. Nhưng nếu cứ như vậy, ngươi muốn đánh chủ ý lên tiệm tạp hóa này, sợ là không được.”
“Còn không phải tại ngươi sao, ngay cả một ông già cũng không xử lý được.”
Người phụ nữ muốn nổi điên, nếu không phải xung quanh có người, đại khái nàng ta sẽ nhảy dựng lên mắng ông ta một trận.
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, có vẻ người mà người phụ nữ kia nói không phải là Đoàn nhị gia.
Hắn đặc biệt liếc nhìn người đàn ông trung niên kia một cái, trước khi đối phương quay đầu lại nhìn về phía tiệm tạp hóa.
Lúc này Đoàn nhị gia đang chỉ trích: “Ta đã sớm nói qua, tiệm tạp hóa này chính là một hắc điếm, ỷ vào tiệm mình là tiệm tạp hóa duy nhất ở đây có đầy đủ các mặt hàng, nên bán rất đắt, hàng xóm láng giềng ở gần đây đã sớm khổ không thể tả rồi.”
Vu Kính cười lạnh: “Đoàn nhị gia, ngươi đừng mở mắt nói dối trắng trợn như vậy, đồ của tiệm tạp hóa chúng ta từ trước đến nay đều niêm yết giá rõ ràng, chỗ nào đắt chứ? Huống chi, nếu cửa hàng chúng ta là hắc điếm, quan phủ đã sớm phái người tới niêm phong, làm sao có thể cho phép chúng ta mở cửa lâu như vậy?”
Đoàn nhị gia nghe vậy ha ha hai tiếng: “Ai mà chẳng biết các ngươi có qua lại với Vu Đồng Phong - khâm phạm của triều đình, trước đây Vu Đồng Phong chính là một cao thủ ám sát, có hắn chống lưng, ai dám tới niêm phong cửa hàng các ngươi. Hiện tại Vu Đồng Phong đã đổ, ta thấy ngày tác oai tác quái của các ngươi cũng đã kết thúc.”
Vu Đồng Phong này chính là cao thủ ám sát lúc trước bị đích thân Đậu tham tướng* kéo xuống ngựa, hiện giờ đang bị nhốt trong đại lao chờ triều đình xử lý.
(*Tham Tướng là một chức quan võ)
Thời điểm mấu chốt này, bất cứ ai có quan hệ với hắn đều phải xong đời.
Ông cụ Vu tức giận đến toàn thân run rẩy: “Nói hươu nói vượn, Đậu thiếu gia, ngài phải nhìn rõ mọi việc. Chúng ta với Vu Đồng Phong kia một chút quan hệ cũng không có, cùng lắm hắn cũng chỉ tới cửa hàng mua đồ hai lần mà thôi. Chẳng lẽ tất cả những người làm ăn trong phủ thành này đều có quan hệ với hắn sao?”
Đoàn nhị gia: “Cái gì mà chỉ tới cửa hàng các ngươi mua đồ hai lần, trong nhà Vu Đồng Phong kia có hạ nhân cũng có nha hoàn, còn cần hắn tự mình tới tiệm tạp hóa mua đồ sao? Lời này nói ra, ai tin?”
“Ngươi……” Vu đại bá và Trương lão đại tức giận.
Đoàn nhị gia vội vàng quay đầu, đắc ý nói: “Đậu thiếu gia, ngài cũng đã nghe rồi đó, bọn họ cũng không tìm ra được chứng cứ chứng minh bản thân không có quan hệ với khâm phạm của triều đình kia.”
“Đậu thiếu gia, chúng ta bị oan.” Ba người Vu gia vội lớn tiếng kêu oan.
Bá tánh vây xem ngoài cửa đều xì xào bàn tán, có chưởng quầy, tiểu nhị ở cửa hàng bên cạnh đều đã quen thuộc với người Vu gia, biết bọn họ đều là người thành thật có trách nhiệm, nên tất nhiên cũng tin tưởng hắn.
Nhưng cũng có người không muốn thấy người khác tốt, ghen tỵ với việc làm ăn của Vu gia, luôn muốn bỏ đá xuống giếng.
Ngược lại vị Đậu thiếu gia kia vẫn chưa mở miệng, ngước mắt cẩn thận đánh giá toàn bộ cửa hàng. Một lúc lâu sau mới xoay người lại, nhìn về phía ba người Vu gia.
Thiệu Thanh Viễn nhìn thấy mặt của vị Đậu thiếu gia kia lại có chút giật mình, vị Đậu thiếu gia này …… Có phải hắn đã gặp qua ở đâu rồi không?
Có chút quen mắt, nhưng Thiệu Thanh Viễn lại chắc chắn rằng mình không quen biết gì với người họ Đậu kia.
Sau khi Đậu thiếu gia đánh giá ba thành viên nhà họ Vu, bỗng nhiên nhìn về phía sau lưng bọn họ, ánh mắt sáng lên, lập tức bước nhanh qua.
“Đường trắng? Chỗ này của các ngươi cũng có bán đường trắng sao?”
Ba người Vu gia còn chưa kịp trả lời, Đoàn nhị gia đã vội vàng lên án nói: “Đúng vậy, có thể nói đường trắng này là một mặt hàng quý hiếm, toàn bộ phủ Vạn Khánh cũng chỉ có Đoàn phủ của chúng ta có thể nhập từ kinh thành về một chút, còn đặc biệt ít. Bọn họ chỉ là một tiệm tạp hóa nho nhỏ mà cũng dám có bản lĩnh này, nếu không phải có Vu Đồng Phong kia chống lưng cho bọn hắn, ai dám bán chứ? Đậu thiếu gia, ngài nhất định phải thẩm vấn ba người bọn họ thật kỹ, không chừng bọn họ còn có đồng đảng.”
Vu Kính tức giận, suýt chút nữa ngã ngửa: “Đường trắng này là do chủ nhân của chúng ta đưa đến, cũng chỉ có một chút mà thôi, ngày thường đều phải giới hạn lượng mua. Việc này đại thiếu gia của Đoàn gia biết rất rõ, ngươi đừng ở đây nói lung tung, một hai gán cho chúng ta tội danh đồng lõa với khâm phạm.”
Đoàn nhị gia: “Toàn bộ phủ thành ai mà không biết đại thiếu gia của Đoàn gia chúng ta bị mất tích, ngươi đây là ỷ vào chết không có đối chứng, còn muốn ném tội danh trở lại Đoàn gia chúng ta đúng không?”
Đoàn nhị gia biết Đoàn Khiêm quen biết tiệm tạp hóa này, cũng bởi vì biết, cho nên mới thừa dịp hắn không có ở đây mà tới phá nát cửa hàng này.
Đáng tiếc Đoàn nhị gia hiểu biết quá ít, ông ta cũng không rõ tại sao cửa hàng này lại rơi vào tay ba người nhà họ Vu, chỉ biết Đoạn Khiêm chậm một bước nên không mua được cửa hàng này, sau đó cũng từ bỏ.
Nếu hỏi ông ta, ông ta thấy Đoạn Khiêm quá để ý đến thanh danh của chính mình, nếu cửa hàng kia nằm trong tay ba người Vu gia thì dùng chút thủ đoạn, không phải sẽ thuộc về Đoàn gia bọn họ sao? Vì chút mặt mũi như vậy, đến lợi ích cũng nhường lại.
Hoặc cũng có thể là hắn ngầm qua lại với người Vu gia, cho nên chẳng những không tìm bọn họ gây phiền toái, ngược lại còn che chở cho bọn họ.
Nhưng bất kể như thế nào, Đoàn nhị gia ông ta hôm nay nhất định phải nắm trong tay cửa hàng này.
Nghĩ vậy, ông ta nhìn về phía Đậu thiếu gia.
Đậu thiếu gia lại cảm thấy hứng thú với chủ nhân của ba người này: “Các ngươi nói đường trắng này là chủ nhân các ngươi đưa tới, vậy chủ nhân của các ngươi là ai? Hiện tại đang ở đâu?”
Ba người Vu Kính liếc nhìn nhau, có chút do dự.
Lỡ như bọn họ nói ra thân phận của Cố Vân Đông, có phải Đậu tham tướng này sẽ đi tìm nàng gây phiền toái hay không?
Đoàn nhị gia thấy bọn họ trầm mặc, càng thêm cao hứng: “Đậu thiếu gia, ngài thấy đó, bọn họ cũng không nói nên lời, rõ ràng là chột dạ, không chừng đường trắng này được lấy từ chỗ nào đó không chính đáng.”
“Đó là do chủ nhân của chúng ta đưa.”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, chủ nhân của ngươi là ai, hiện tại ở chỗ nào.” Đoàn nhị gia đắc ý cười lạnh một tiếng.
“Ở đây, ta chính là chủ nhân của bọn họ.” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Mọi người quay đầu nhìn lại, thấy một người đang sải bước đi vào, ánh mắt lạnh lẽo dừng trên người Đoàn nhị gia.
Đoàn nhị gia không hiểu sao rùng mình một cái, khi nhìn đối phương lại giống như thấy được Đoàn Khiêm, có một cơn lạnh lẽo trực tiếp vọt lên từ lòng bàn chân.