Chương 637: Câu hỏi của Đậu thiếu gia rất quái dị
Thiệu Thanh Viễn thấy ba người Vu gia có chút sốt ruột, lúc này mới đi ra.
Hắn vừa đứng ra, không chỉ có người trong cửa hàng mà ngay cả người bên ngoài cũng nhìn hắn.
Thiệu Thanh Viễn trực tiếp đứng trước mặt Đậu thiếu gia, nói: “Ta chính là chủ nhân của cửa hàng này, có chuyện gì, ngươi có thể hỏi ta.”
Đậu thiếu gia ngẩn người, hắn cẩn thận đánh giá Thiệu Thanh Viễn, trên mặt hiện lên một tia nghi hoặc.
Sao lại cảm thấy người trước mặt hình như đã gặp qua ở nơi nào đó.
Ngược lại ba người Vu gia đều kinh ngạc, người kia là ai vậy? Sao lại nói là chủ nhân của bọn họ?
Ba người Vu gia chưa từng gặp Thiệu Thanh Viễn, lần trước chỉ có hai người Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào tới đây.
Cũng may Vu Kính cũng đã làm chưởng quầy hơn một năm, mau chóng trấn định lại tinh thần.
Tuy rằng không rõ Thiệu Thanh Viễn là ai, nhưng cũng không ngại nghe hắn nói thế nào trước.
“Sao có thể? Ngươi là chủ nhân của bọn họ?” Đoàn nhị gia bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.
Đậu thiếu gia phản ứng lại, hắn lấy lại bình tĩnh, liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, lại nhìn về phía ba người Vu gia.
“Hắn thật sự là chủ nhân các ngươi?”
Ánh mắt Vu Kính dừng trên người mình, Thiệu Thanh Viễn lại nói: “Ta là trượng phu của Cố Vân Đông.”
Người Vu gia bỗng nhiên mở to hai mắt, ông cụ Vu lại trực tiếp vọt tới trước mặt hắn: “Ngươi biết Cố nha đầu? Con bé có ở đây không?”
“Nàng có tới, nhưng tạm thời có chút việc, lát nữa sẽ tới đây, để ta tới bên này xử lý trước.”
“Thật tốt quá, thật tốt quá, Cố nha đầu tới là được rồi.” Ông cụ Vu vô cùng hưng phấn, tâm tình vốn đang thấp thỏm trong nháy mắt đều biến mất.
Nha đầu kia bản lĩnh rất lớn, có con bé ở đây chắc chắn sẽ không có việc gì.
Tuy rằng hai người Vu Kính và Vu Dương Hồng cũng vô cùng hưng phấn, nhưng tốt xấu gì cũng khắc chế được, Vu Kính cẩn thận hơn rất nhiều, hỏi: “Ngươi nói ngươi là trượng phu của Cố muội tử, xin hỏi ngươi họ gì?”
“Ta họ Thiệu.”
Vu Kính thở phào nhẹ nhõm, không sai, lúc trước Cố muội tử phái người vận chuyển đường trắng tới đây, có viết thư nói chuyện nàng sắp thành thân, phu quân tên là Thiệu Thanh Viễn.
Xem ra không sai.
Ba người nhất thời quên mất bên cạnh còn có hai người Đậu thiếu gia, đều đang cẩn thận đánh giá Thiệu Thanh Viễn.
Ừm, cao lớn đĩnh bạt, tướng mạo khôi ngô tuấn tú, khí thế bức người, vừa nhìn đã biết là một nam nhân đỉnh thiên lập địa*, xứng đôi với Vân Đông, quả thật là duyên trời tác hợp……
(*Đỉnh thiên lập địa: ám chỉ những người anh hùng – dũng cảm – nghĩa hiệp, đầu đội trời chân đạp đất sẵn sàng ra tay cứu giúp người khác mà không màng tư lợi bản thân.)
Đoàn nhị gia thấy mình và Đậu thiếu gia hoàn toàn bị xem nhẹ, lập tức lên tiếng.
“Cái gì mà chủ nhân, ta thấy dáng vẻ bọn họ căn bản không quen biết người này, Đậu thiếu gia, người này nhất định là đồng đảng, nhất định là hắn.”
Thiệu Thanh Viễn rốt cuộc quay lại nhìn ông ta, Đoàn nhị gia lại bị cảnh tượng này làm cho giật mình, yên lặng trốn sau lưng Đậu thiếu gia.
Đậu thiếu gia tâm tình tốt, hỏi lại lần nữa: “Ngươi thật sự là chủ nhân của cửa hàng này?”
“Đúng vậy, là ta.”
“Nói như vậy, đường trắng này là ngươi cho người mang đến? Ngươi lấy nó từ chỗ nào, có nhiều không?”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, câu hỏi này của Đậu thiếu gia có chút kỳ quái.
“Đường trắng từ phủ Tuyên Hòa bên kia vận chuyển tới đây, Đậu thiếu gia muốn mua sao? Nếu thương lượng giá cả thích hợp, ngược lại có thể bán cho ngươi một ít.”
Ánh mắt Đậu thiếu gia quả nhiên sáng lên.
“Thật sự sao?”
Dừng một chút, hắn lại nhíu mày nói: “Phủ Tuyên Hòa? Phủ Tuyên Hòa…… huyện Phượng Khai……”
Hắn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng hỏi: “Có thể ngồi xuống rồi nói chuyện không?”
“Đương nhiên có thể, mời vào trong.”
Hai người nói xong chuẩn bị đi về phía hậu viện.
Đoàn Nhị Gia thấy dáng vẻ nói chuyện hòa hợp của hai người, cũng sợ ngây người.
Không, không phải, chuyện không nên trở thành như vậy. Đậu thiếu gia sao…sao hắn hình như có vẻ rất hợp ý người này vậy.
Thấy hai người chuẩn bị rời đi, Đoàn Nhị Gia vội vàng tiến lên một bước: “Chờ, chờ một chút.”
Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn ông ta.
Đoàn Nhị Gia không dám đối diện với ánh mắt của hắn, vội vàng nói với Đậu thiếu gia: “Chuyện ở đây còn chưa giải quyết xong, Đậu thiếu gia ngàn vạn lần đừng để bọn họ lừa, ngài đi theo bọn họ, cẩn thận bọn họ gây bất lợi với ngài, cửa hàng bọn họ là một hắc điếm.”
Thiệu Thanh Viễn híp mắt lại, duỗi tay kéo Đoàn Nhị Gia tới gần.
“Ông nói cửa hàng chúng ta là hắc điếm? Chứng cứ đâu?”
Cổ áo Đoàn Nhị Gia bị hắn nắm chặt, cổ bị siết lại đến hoảng hốt, chỉ có thể run rẩy ngón tay chỉ vào vài thứ kia nói: “Đắt, đắt.”
“Ông nói đồ của cửa hàng ta đắt?” Thiệu Thanh Viễn buông ra tay, cười lạnh: “Đắt chỗ nào?”
Đoàn Nhị Gia lập tức lui về sau, nháy mắt lui ra phía sau Đậu thiếu gia, lúc này mới có tự tin: “Ngươi xem nồi niêu, xoong chảo kia của các ngươi đều đắt hơn nhà khác hai, ba văn tiền. Còn có những loại trà đó cũng đắt hơn một, hai lạng bạc. Đúng rồi, cái sọt kia cũng đắt hơn tiệm tạp hóa khác mấy chục văn.”
Thiệu Thanh Viễn cười nhạo: “Ông gọi như vậy là hắc điếm, vì giá cả chỉ cao hơn người khác một chút? Có phải ông đã hiểu lầm cái gì gọi là hắc điếm rồi không? Đồ của cửa hàng chúng ta đắt, chúng ta có bắt mọi người mua nó không? Buộc người ta móc bạc hay là khách nhân vào cửa hàng thì không cho rời đi?”
Dựa theo suy nghĩ này của Đoàn Nhị Gia, đồ trong Đoàn gia tốt một chút đều vô cùng đắt, có phải cũng là một hắc điếm không?
Đoàn Nhị Gia nhất thời bị nghẹn: “Vậy, vậy các ngươi có quan hệ gì với Vu Đồng Phong?”
“Có quan hệ gì? Chỉ vì Vu Đồng Phong bước vào cửa hàng chúng ta, vậy hôm nay thiếu gia của tham tướng phủ cũng vào đây, có phải cũng có thể nói tham tướng phủ là chỗ dựa vững chắc cho cửa hàng chúng ta không?”
“Ta không nói như vậy, ta chỉ là……”
Thiệu Thanh Viễn “Hả?” Một tiếng, “Ông chỉ là cái gì?”
“Ta, ta……”
“Ta thấy ông chính là tới gây chuyện, cho nên mau đi ra ngoài.”
Đoàn Nhị Gia vội vàng nhìn về phía Đậu thiếu gia, hắn lại trầm tư một lát, gật đầu vỗ vai Đoàn Nhị Gia, nói: “Những lý do này quả thật không vững vàng, ta thấy tiệm tạp hóa này cũng không có chỗ nào không thích hợp, không phải là hắc điếm, cũng không có vấn đề gì. Được rồi, ta còn có việc, ngươi về trước đi.”
Nói xong lại nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Đi chứ?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, Đậu thiếu gia sải bước về phía hậu viện.
Đoàn Nhị Gia tâm tình nóng nảy, lại muốn ngăn cản, Thiệu Thanh Viễn híp mắt lại, đột nhiên duỗi chân, đá người ra khỏi cửa.
Toàn bộ câm lặng như hến.
Cũng không biết Đậu thiếu gia có phải không nghe thấy hay không, dù sao bước chân cũng không dừng lại, người đã đi đến hậu viện.
Đoàn Nhị Gia ngã văng ra ngoài, nếu không phải ngoài cửa lớn có rất nhiều người xem náo nhiệt, khó khăn lắm mới đỡ được người, chỉ sợ xương cốt ông ta đã phải đứt đoạn.
Thiệu Thanh Viễn lại tiền về trước vài bước, lại gần ông ta: “Tay đừng duỗi quá dài, cửa hàng này ông cũng dám đánh chủ ý sao? Nếu có lần sau, đã nằm xuống cũng đừng nghĩ đến việc bò dậy.”
Nói xong, hắn ngẩng đầu, nhìn mặt những người vây xem bên ngoài một vòng, cuối cùng dừng một chút trên mặt người phụ nữ và người đàn ông trung niên kia, hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.
Mọi người ở đây đều bị dọa sợ, ai cũng không dám động.
Cho đến khi bóng dáng Thiệu Thanh Viễn hoàn toàn biến mất sau hậu viện, mọi người mới thở ra một hơi, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận bàn tán.