Chương 638: Lại bị Cố Vân Đông quăng ra ngoài
Đoàn Nhị Gia thật vất vả mới đứng dậy được, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Ông ta đẩy mấy người đang đỡ mình ra, lại loạng choạng đi vào bên trong.
Vu Kính kinh ngạc trước hành động của Thiệu Thanh Viễn cũng phản ứng lại, vội chắn trước mặt Đoàn Nhị Gia, cười lạnh nói: “Làm sao, còn dám xông vào? Không sợ chủ nhân chúng ta lại cho ông một cước sao?”
Đoàn Nhị Gia co rúm lại, ôm bụng đau đến co rút lui một bước nhỏ.
Nhưng ông ta không cam lòng, ông ta đường đường là nhị thiếu gia của Đoàn gia, từ trước tới nay từng chịu nhục nhã bao giờ. Chủ nhân của cái tiệm tạp hóa nhỏ này lại dám ra tay nặng như vậy.
Lần này, ông ta đã bị mất mặt trước toàn bộ người ở phủ Vạn Khánh.
Ông ta muốn trả thù, muốn tìm Đậu thiếu gia làm chủ cho mình, vừa rồi Đậu thiếu gia nhất định là không nghe thấy, nếu không chắc chắn sẽ cho người bắt người này.
Lúc Cố Vân Đông và Thiệu Văn tới đây, vừa vặn nhìn thấy một màn giằng co của Đoàn Nhị Gia và Vu Kính.
Ngược lại không thấy Thiệu Thanh Viễn đâu.
Cố Vân Đông có chút kỳ quái, bước theo Thiệu Văn chen lấn đi vào.
“Ông nội Vu, Vu đại bá, Thiệu đại ca đâu?”
Ba người Vu gia và Trương lão đại nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức xoay lại, nhìn thấy Cố Vân Đông, bốn người đều mừng rỡ.
“Cố nha đầu, thật sự là ngươi? Ngươi quả nhiên đã trở lại, thật tốt quá, thật tốt quá.”
Ông cụ Vu là người kích động nhất, chạy đến trước mặt Cố Vân Đông, đánh giá từ trên xuống dưới một hồi lâu, thấy cô búi tóc của phụ nữ, lập tức cười: “Nghe nói ngươi đã thành thân, chúc mừng ngươi. Ta vừa mới nhìn thấy phu quân của ngươi, dáng người không tệ.”
“Thật sao?” Cố Vân Đông thấy dáng vẻ vui mừng của bọn họ, có lẽ không có chuyện gì: “Đã lâu không gặp mọi người, thoạt nhìn hình như càng ngày càng có tinh thần, càng ngày càng trẻ hơn.”
“Ha ha ha ha.” Ông cụ Vu mừng rỡ: “Đều nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi có tâm chiếu cố, giao cửa hàng này cho chúng ta quản, cuộc sống của chúng ta cũng không thể càng ngày càng tốt. Ta ah, mỗi ngày đều có chuyện để làm, không phải càng thêm tinh thần sao? Đúng rồi, ngươi đến phủ Vạn Khánh khi nào vậy?”
Vu Kính thấy ông nói đến cao hứng, vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “Ông nội, Cố muội tử vội vàng chạy tới đây nhất định là lo lắng cho phu quân, có chuyện gì thì sau này chúng ta chậm rãi nói sau, để cho nàng tìm người trước đi.”
Ông cụ Vu vỗ đầu: “Đúng đúng đúng, xem ta cũng hồ đồ rồi. Thiệu huynh đệ đang ở hậu viện, đang nói chuyện với Đậu thiếu gia.”
Nói chuyện với Đậu thiếu gia?
Cố Vân Đông kinh ngạc, nhấc chân đi vào bên trong.
Lúc đi ngang qua Đoàn Nhị Gia cô hơi ngẩn ra một chút, nhíu mày hỏi: “Đây là……”
“Đây là Nhị thiếu gia của Đoàn phủ.”
Cố Vân Đông bừng tỉnh: “Thì ra là ông đến tìm tiệm tạp hóa của ta gây chuyện.”
Cô quay đầu phân phó Thiệu Văn: “Loại người này đứng ở đây quả thực làm ô nhiễm không khí của cửa hàng chúng ta, mau quăng người này ra ngoài.”
Đoàn Nhị Gia ngạc nhiên mở to hai mắt: “Ngươi dám??”
Ông ta vừa mới bị người ta đá ra ngoài lại bò tới đây, nha đầu này ở đâu tới đây, lại dám gọi người quăng ông ta ra ngoài?
“Ông cảm thấy ta có dám không, làm đi.”
“Vâng.” Thiệu Văn không nói hai lời lập tức ra tay, Vu Kính kích động chạy tới hỗ trợ.
Hai người nhấc Đoàn Nhị Gia đang không ngừng giãy dụa, trực tiếp ném ra ngoài cửa.
Khung cảnh một lần nữa lại yên tĩnh.
Cố Vân Đông nóng lòng chạy vào hậu viện, mới vừa chạy đến cửa sảnh đường, bên trong đột nhiên truyền đến một giọng nói xa lạ: “Thì ra là ngươi??”
Cố Vân Đông sửng sốt, sao giọng lại kích động như vậy?
Cô không chút nghĩ ngợi đẩy cửa ra, sau đó nhìn thấy một nam nhân đang nắm lấy tay Thiệu Thanh Viễn.
Cố Vân Đông: “……” Tình huống gì đây?
Hai người trong phòng đồng thời quay đầu nhìn về phía cô, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên rút tay ra.
Vị Đậu thiếu gia kia cũng ý thức được, lập tức xấu hổ ho nhẹ một tiếng.
Tầm mắt Cố Vân Đông dừng trên người hắn, vừa đánh giá vừa đi đến bên cạnh Thiệu Thanh Viễn, nhỏ giọng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Thiệu Thanh Viễn kéo tay cô, giới thiệu: “Đây là nương tử của ta, Cố Vân Đông, vừa mới thành thân vào cuối tháng tám.”
“Thì ra là vậy, thất kính thất kính.” Đậu thiếu gia lập tức chắp tay với cô, thái độ vô cùng ôn hòa.
Cố Vân Đông khẽ gật đầu, nhưng sự nghi hoặc trong đáy mắt càng thêm rõ ràng.
Lúc này Thiệu Thanh Viễn mới thấp giọng nói: “Vị này là Đậu công tử của Đậu tham tương ở phủ Vạn Khánh, Đậu Phụ Khang.”
Cố Vân Đông: “Hai người…… có quen biết sao?”
“Muội có nhớ ta đã từng nói qua với muội, năm ta tám tuổi bị Lý lão đại bán cho bọn buôn người, sau đó gặp được một đứa trẻ bị lừa bán, hai chúng ta cùng nhau hợp tác trốn ra ngoài không? Đậu Phụ Khang chính là đứa trẻ đó.”
Cố Vân Đông kinh ngạc mở to hai mắt, không thể nào, sao có thể trùng hợp như vậy?
Đậu Phụ Khang cười ha ha: “Không sai không sai, chuyện năm đó giờ hồi tưởng lại vẫn còn cảm thấy vô cùng mạo hiểm. Nếu không phải có Thiệu huynh đệ ở đó, chỉ sợ hiện tại không biết ta đang ở nơi nào chịu khổ chịu nạn, không chừng ngay cả tính mạng cũng không còn. Nhiều năm trôi qua như vậy, không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại, chẳng trách vừa rồi nhìn thấy huynh, ta cảm thấy vô cùng quen mắt, lại không thể nhớ nổi đã gặp qua ở đâu. Nếu không phải vừa rồi huynh nói tên, chúng ta có thể đã bỏ lỡ.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: “Nhưng ta lại không biết tên thật của huynh là Đậu Phụ Khang.”
Đậu thiếu gia ho nhẹ một tiếng, có chút ngượng ngùng nói: “Lúc ấy nhà chúng ta có nhiều kẻ thù, lưu lạc bên ngoài không tiện lấy tên thật, nên lúc đó mới không thể nói cho huynh biết sự thật, thứ lỗi thứ lỗi.”
“Ta hiểu.”
Năm đó Thiệu Thanh Viễn tám tuổi, Đậu Phụ Khang kỳ thật lớn hơn hắn một tuổi, hai người cũng coi như đã lớn, cho nên vừa rồi gặp mặt mới có thể cảm thấy có chút quen thuộc.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn quả thật không nhớ rõ người mình quen biết có họ Đậu, ngược lại Đậu Phụ Khang nghe được tên Thiệu Thanh Viễn, rất nhanh đã nhớ ra, hai bên kiểm tra đối chiếu một hồi mới phát hiện thì ra là người quen cũ.
Cố Vân Đông nghe vậy hơi sửng sốt: “Không thể tin được các huynh còn có quan hệ sâu xa như vậy.”
“Còn không phải sao?” Đậu Phụ Khang vô cùng cao hứng.
Đậu gia được coi là xuất thân từ võ tướng, nhưng tới thế hệ của Đậu Phụ Khang lại xuất hiện một người khác thường như hắn, thích học văn không thích luyện võ.
Cũng may trên hắn có một ca ca võ nghệ xuất chúng, Đậu gia cũng không miễn cưỡng hắn, nghĩ trong nhà có một người đọc sách cũng tốt, tránh khi ra ngoài sẽ bị người ta nói thành người thô lỗ.
Kết quả không như dự đoán, năm Đậu Phụ Khang chín tuổi đột nhiên gặp nạn, bị người ta bắt cóc.
Hắn có một thân tài hoa cũng có đầu óc, nhưng lại không có giá trị vũ lực, cho dù trong đầu có hàng ngàn kế hoạch, cuối cùng đều thua ở chính cơ thể mình, vai không thể gánh, tay không thể nhấc.
Sau đó gặp được Thiệu Thanh Viễn.
Thiệu Thanh Viễn từ nhỏ đã chạy dưới chân núi, đánh nhau chạy trốn hoàn toàn không phải là vần đề, tuy rằng dáng người gầy yếu nhưng thân thể lại vô cùng rắn chắc.
Hai người lấy thừa bù thiếu hợp tác với nhau, sau đó cứ như vậy thành công thoát khỏi bàn tay của bọn buôn người.
Hơn nữa bọn họ vận khí tốt, vừa chạy thoát đã gặp được quý nhân hỗ trợ, đám người buôn người kia bị một lưới bắt hết.