Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 639 - Chương 639. Sự Việc Năm Đó

Chương 639. Sự việc năm đó Chương 639. Sự việc năm đó

Chương 639: Sự việc năm đó

Đậu Phụ Khang nói tới đây, lại đột nhiên thở dài một hơi: “Gần đây ta mới biết được, không phải chúng ta vận khí tốt được quý nhân trợ giúp, mà quả thật có người âm thầm hỗ trợ, chúng ta mới có thể một đường trốn thoát thuận lợi như vậy.”

Thiệu Thanh Viễn sửng sốt: “Lời này là có ý gì?”

Nói đến trải nghiệm đó, Đậu Phụ Khang cũng không giấu diếm: “Lúc trước ta bị bắt đi ở phủ Vạn Khánh này, sau đó bị đưa đến phủ An Khánh mới gặp được huynh. Kỳ thật vào thời điểm ở phủ Vạn Khánh, trong phòng ta bị nhốt có một khe hở, lúc ta tỉnh táo lại nhìn thấy bên ngoài khe hở có một tiểu cô nương, khi đó ta đã gọi nàng cầu cứu, muốn nhờ nàng hỗ trợ tìm người tới cứu, đến lúc đó sẽ cho số tiền lớn tạ ơn.”

Đáng tiếc tiểu cô nương kia còn quá nhỏ, thoạt nhìn cũng chưa tới năm tuổi, vẻ mặt mờ mịt dường như căn bản không nghe rõ hắn nói cái gì. Hơn nữa bọn buôn người vào phòng rất nhanh, Đậu Phụ Khang sợ bọn buôn người biết bên ngoài còn có một tiểu cô nương, đến lúc đó lại liên luỵ nàng, bởi vậy hắn không mở miệng nói chuyện nữa, nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.

Chờ hắn nhìn ra ngoài lần nữa, tiểu cô nương kia đã không thấy đâu.

Lúc ấy Đậu Phụ Khang đã tuyệt vọng, căn bản không đặt hy vọng lên người tiểu cô nương này.

Sau đó hắn lại tìm mọi cách để trốn thoát, nhưng vẫn luôn không thể tìm được.

Chờ tới phủ Khánh An, gặp Thiệu Thanh Viễn, sau khi hai người hợp tác cuối cùng mới bắt lấy thời cơ trốn thoát.

Sau ngần ấy năm, Đậu Phụ Khang vẫn luôn cho rằng vận khí bọn họ tốt, ông trời cũng muốn trợ giúp bọn họ, để cho bọn họ chạy thoát.

Cho đến khoảng thời gian trước đây, cha hắn mới nói cho hắn biết, thực ra năm đó bọn họ có thể vừa vặn gặp được quan phủ, là bởi vì có người âm thầm hỗ trợ.

Người trợ giúp bọn họ chính là cha của tiểu cô nương kia.

Tiểu cô nương thật sự không hiểu chuyện Đậu Phụ Khang nói với mình, bởi vì Đậu Phụ Khang nói quá phức tạp. Lúc đó, hắn cũng lo lắng tiểu cô nương sẽ gặp bất trắc, cho nên chỉ nói nàng âm thầm đi tìm người nhà thân tín đến giúp đỡ, không nên làm ầm ĩ để cho mọi người đều biết. Hắn lại nói cho tiểu cô nương biết những kẻ buôn người này rất hung ác, tốt nhất nên hành động bí mật, bằng không bọn họ có khả năng sẽ trực tiếp xuống tay với đứa nhỏ.

Cho nên chuyện vốn rất dễ hiểu, vừa dặn dò như vậy, tiểu cô nương lập tức trở nên mờ mịt.

Nhưng sau khi nàng trở về, vẫn cố gắng hết sức sao chép nói ra những lời Đậu Phụ Khang đã nói.

Cha mẹ nàng lập tức hiểu ra, chỉ là chờ đến khi bọn họ chạy đến phòng Đậu Phụ Khang bị nhốt, nơi đó đã không còn người.

Nhưng hiện trường vẫn để lại chút dấu vết, cha mẹ của tiểu cô nương lập tức lặng lẽ báo quan, quan phủ theo đường này truy lùng tới phủ Khánh An.

Vừa lúc gặp được hai người Thiệu Thanh Viễn chạy trốn, lúc ấy lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng bắt được bọn buôn người.

Chuyện này Đậu tham tướng có biết đến, nhưng cha mẹ tiểu cô nương biết bọn buôn người kia hung ác, lo lắng họa đến thân, cho nên cũng không muốn công khai.

Đậu tham tướng chỉ âm thầm tạ lễ cho bọn họ, cũng không nói việc này cho những người khác.

Nếu không phải Đậu tham tướng được điều đến phủ Vạn Khánh phủ, Đậu Phụ Khang cũng phải tới đây rèn luyện, lúc hai người nói chuyện phiếm, nói đến phủ Vạn Khánh, Đậu Phụ Khang nhắc tới chuyện xảy ra năm đó, mới biết những chuyện cũ này.

Đậu tham tướng cảm thấy đã nhiều năm trôi qua như vậy, chuyện năm đó cũng không nghiêm trọng như thế.

Hiện tại lấy thân phận tham tướng, đến thăm hỏi ân nhân, xem ân nhân có nhu cầu gì hẳn là chuyện nên làm.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nghe xong, chậm rãi thở dài một hơi.

Ai có thể nghĩ đến, chuyện năm đó còn có nhiều khúc mắc như vậy?

Hả? Từ từ, ân nhân??

Mí mắt Cố Vân Đông giật giật, nghĩ đến những chuyện mà Đoàn gia và Đậu phủ được kể lại, trong lòng dâng lên một dự cảm không lành.

Thiệu Thanh Viễn cũng nghĩ đến, hắn hơi nhíu mày nói: “ Ân nhân mà ngươi nói, không phải là Đoàn Nhị Gia chứ?”

Bằng không sao thái độ của Đậu thiếu gia lại tốt với Đoàn Nhị Gia như vậy?

Đậu Phụ Khang gật đầu: “Đúng vậy, tiểu cô nương kia, chính là con gái của Đoàn Nhị Gia.”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn: “……” Cuộc sống chết tiệt này.

Nói như vậy, Đậu tham tướng chắc chắc phải làm chỗ dựa cho Đoàn Nhị Gia, dù sao cũng là ân nhân, cũng không đến mức lấy oán trả ơn chứ?

Đậu Phụ Khang thấy sắc mặt hai người có chút khác lạ, suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Ta nghe nói, các ngươi có quan hệ khá tốt với đại thiếu gia của Đoàn gia kia, đại thiếu gia của Đoàn gia vẫn luôn chiếu cố tiệm tạp hóa này đúng không? Cho nên…… Các ngươi không hy vọng Đoàn Nhị Gia trở thành Đoạn gia chủ?”

Cố Vân Đông thấy hắn nói chuyện thẳng thắn, cũng không giấu diếm: “Đích xác như thế, hơn nữa Đậu thiếu gia hẳn là biết, Đoạn Khiêm đã được cấp trên lựa chọn sau khi Tân phủ lụi bại.”

Ngón tay Cố Vân Đông chỉ lên trên, cô tin rằng nếu Đậu tham tướng được Hoàng Thượng tín nhiệm phái đến phủ Vạn Khánh, vậy những điều nên biết chắc chắn sẽ biết.

Quả nhiên, sau khi nói đến việc này, Đậu Phụ Khang trở nên trầm mặc.

Hắn ngồi xuống ghế, nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn.

Thật lâu sau, mới ngước mắt nhìn thoáng qua cặp đôi đối diện.

Một lát sau, lại ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn về phía Cố Vân Đông.

Ngay sau đó hắn đột nhiên đập mạnh xuống bàn: “Ta nhớ ra rồi, Cố Vân Đông…… Lúc trước phủ Tân bị xét nhà, ngươi, ngươi……”

Đúng rồi đúng rồi, Đậu Phụ Khang cảm thấy tên này cũng vô cùng quen tai.

Có một số tin tức người khác không biết, nhưng cha hắn lại biết, chẳng hạn như đại án Tân phủ ở phủ Vạn Khánh hơn một năm trước, tuy nói rằng Hoàng Thượng phái người tới tiếp nhận. Nhưng nếu cha hắn muốn tiếp quản phủ Vạn Khánh, có một số việc tất nhiên phải điều tra rõ ràng, đặc biệt là về đại án của Tân phủ.

Vừa lúc, hắn cha có quen biết với Mạc đại nhân lúc đó phụ trách việc này, đặc biệt nghe được một ít tin tức từ chỗ hắn.

Tuy rằng Mạc đại nhân chỉ nói sơ về chuyện của Cố Vân Đông, nhưng cha hắn lại để tâm, nên đặc biệt nhớ kỹ cái tên này.

Đậu Phụ Khang còn cảm thấy kỳ lạ, sao vị cô nương này lại có thể hiểu rõ chuyện của Tân phủ như vậy, thì ra là thế, thì ra là thế.

Đậu Phụ Khang bật cười lắc đầu, lại nhìn hai vợ chồng với ánh mắt khác.

“Được rồi, một khi đã như vậy, ta cũng nói thật với các ngươi.”

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn nhau, hai người ngồi xuống đối diện hắn.

Đậu Phụ Khang mở miệng: “Tuy rằng Đoàn Nhị Gia là ân nhân của ta, nhưng người này quả thật không có bản lĩnh kinh doanh, làm một gia đình buôn bán nhỏ thì không sao, nếu hắn tiếp nhận Đoàn gia, e rằng không bao lâu nữa Đoàn gia sẽ phải suy tàn.”

“Đậu thiếu gia vô cùng minh bạch.”

Đậu Phụ Khang xua xua tay: “Ta và Thanh Viễn là huynh đệ, năm đó tốt xấu gì cũng cùng nhau trải qua qua sinh tử, nếu hai người không chê, hãy gọi ta một tiếng Đậu đại ca là được, đừng quá xa lạ.”

Vừa dứt lời, Thiệu Thanh Viễn liền nói: “Gọi Đậu thiếu gia cũng khá tốt.”

Đậu Phụ Khang híp mắt, sao hắn lại cảm thấy trong lời này… có vị giấm vậy?

A, đúng rồi, hình như Cố Vân Đông gọi hắn là Thiệu đại ca.

Không ngờ nhiều năm không gặp, Thiệu Thanh Viễn lại trở nên nhỏ mọn như vậy, ngay cả xưng hô cũng phải so đo.

“Thôi được rồi, Đậu thiếu gia thì Đậu thiếu gia.”

Bình Luận (0)
Comment