Chương 640: Dự định của Đậu gia
Đậu Phụ Khang thở dài, nói tiếp: "Đoàn Nhị gia tuy rằng không thích hợp tiếp nhận Đoàn gia, nhưng hiện tại Đoàn Khiêm lại không rõ tung tích, Đoàn gia không có người trấn áp, cũng không thích hợp.”
“Huynh làm chỗ dựa cho Đoàn Nhị Gia, là để cho Đoàn gia không đến mức đại loạn, những người có chủ ý với Đoàn gia sẽ suy nghĩ lại?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Đậu Phụ Khang gật đầu: "Không sai, Đoàn gia rối loạn, toàn bộ thương hộ ở phủ Vạn Khánh đều sẽ loạn, ảnh hưởng đến kinh tế. Cho nên hiện tại nhiệm vụ đầu tiên chính là trấn trụ Đoàn gia.”
Những chuyện này, là phản ứng đầu tiên của cha con Đậu gia sau khi gặp qua Đoàn Nhị Gia.
Đậu Phụ Khang không phải kẻ ngốc, chẳng lẽ không nhìn ra Đoàn Nhị Gia không đảm đương nổi trọng trách sao? Nhưng có biện pháp gì, dù sao cũng phải nâng đỡ một người.
Đoàn Nhị Gia là người Đoàn gia, danh chính ngôn thuận, trên tay hắn cũng có một chút thế lực, lại có Đậu gia ở đây, tình hình cũng không đến mức quá loạn.
"Nhưng Đoàn gia cũng có người đi phủ Khánh An tìm đoàn Khiêm, cha ta đã âm thầm phái người đi điều tra tung tích của hắn. Hy vọng hắn còn sống, nếu là..."
Lời sau hắn không nói, nhưng Cố Vân Đông cũng đoán được.
Nếu Đoàn Khiêm không còn, vậy Đậu tham tướng phải thực hiện phương án khác.
Chỉ là Đậu gia muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Đoàn Nhị Gia, vậy Đoạn Uyển bên kia...
Chuyện này rất phiền toái, xem ra hết thảy đều phải chờ Đoàn Khiêm bên kia, chỉ hy vọng sớm ngày tìm được tung tích của hắn.
Đậu Phụ Khang thấy bọn họ hiểu, thở phào, nói: "Nhưng các ngươi yên tâm, trở về ta sẽ nói rõ ràng với Đoàn Nhị Gia, nói ông ta không nên đánh chủ ý lên cửa hàng tạp hóa của các ngươi. Các ngươi cứ buôn bán như bình thường, ta cam đoan sẽ không có ai tìm đến nữa.”
Thiệu Thanh Viễn gất đầu: "Đa tạ."
Cố Vân Đông lại đột nhiên nghĩ đến một chuyện: "Chuyện bên ngoài đồn đãi nói huynh muốn kết thông gia với Đoàn Nhị Gia..."
"Phốc... Khụ khụ." Đậu Phụ Khang ho khan, vội vàng khoát tay nói: "Hiểu lầm, đây là hiểu lầm.”
Cố Vân Đông hoài nghi liếc mắt nhìn hắn một cái, sao cô lại có cảm giác không phải hiểu lầm chứ?
Đậu Phụ Khang đã cúi đầu, kỳ thật ngay từ đầu, cha hắn từng có ý nghĩ như vậy. Nhưng sau đó tiếp xúc qua với cha con Đoàn gia, lập tức từ bỏ đi ý niệm này trong đầu.
Không nghĩ tới phương diện kinh doanh của Đoàn Nhị Gia không tốt, phương diện này lại rất mẫn cảm. Cha hắn cũng chỉ thăm dò một câu, ông ta lập tức hứng thú, trực tiếp đối đãi với Đậu Phụ Khang như con rể.
Đậu Phụ Khang đau đầu, hắn đã nói rất rõ ràng, thế nhưng Đoàn Nhị Gia bắt đầu giả ngu, hoàn toàn nghe không rõ.
Hắn cũng rất bất đắc dĩ, vội vàng chuyển đề tài nói: "Hiếm khi gặp mặt Thiệu Thanh Viễn, vừa lúc rảnh rỗi, nếu không chúng ta tìm một chỗ uống rượu ôn chuyện?”
“Không cần, ta không rảnh, ta muốn bồi nương tử."
Đậu Phụ Khang: "..." Khoe khoang ngươi có nương tử đúng không?
Nhớ năm đó, hắn cũng có...
Cố Vân Đông vui vẻ, cô đẩy Thiệu Thanh Viễn: "Chàng không uống rượu là được, gặp lại vốn nên chúc mừng một chút.”
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, không, hắn không muốn.
Ôn chuyện với Đậu Phụ Khang, không bằng ở bên nương tử càng có ý nghĩa hơn.
Hơn nữa, những gì muốn biết đều đã biết, những chuyện khác không liên quan.
Đậu Phụ Khang thấy vẻ mặt hắn không tình nguyện, khoát tay: "Quên đi, sau này lại nói. Đoàn Nhị Gia còn đang ở bên ngoài chờ ta, ta vẫn nên đi trước.”
Hắn đứng dậy, vừa rồi cũng chỉ là chuyển đề tài khác, nếu thật sự ôn chuyện cũng không phải hiện tại.
Nhưng hắn vẫn đưa cho Thiệu Thanh Viễn một tín vật: "Huynh cầm ngọc bội này, nếu có việc hãy đến Đậu phủ tìm ta. Nếu ta muốn tìm huynh, đến cửa hàng tạp hóa này phải không?"
“Ừm."
Đậu Phụ Khang thấy hắn nhận đồ, liền đi ra ngoài: "Vậy ta đi trước, ngày khác chờ huynh có thời gian, nhớ tới tìm ta."
“Tạm biệt."
Đậu Phụ Khang đi ra cửa hàng tạp hóa lại không thấy Đoàn Nhị Gia.
Hỏi người vây xem, mới biết được nguyên nhân hậu quả, khóe miệng nhịn không được co giật một cái.
Thiệu Thanh Viễn đạp Đoàn Nhị gia hắn biết, nhưng không nghĩ tới Cố Vân Đông cũng tàn nhẫn, vừa gặp đã sai người ném ông ta ra ngoài. Còn ném đến bị thương, người ta đã khiêng đến y quán.
Đậu Phụ Khang cảm thấy đau đầu, trầm mặc một lát, lúc này mới đi đến y quán.
Chờ hắn đến y quán, mới đột nhiên nhớ tới hình như mình quên chuyện gì rồi?
Lúc ấy cùng Thiệu Thanh Viễn đi hậu viện, là vì nói cái gì??
Đậu Phụ Khang không nhớ, Thiệu Thanh Viễn càng vứt ra sau đầu.
Chờ người đi rồi, hắn cùng Cố Vân Đông mới đi ra hậu viện, đi tới cửa hàng tạp hóa phía trước.
Ba người Vu gia thấy bọn họ đi ra đều rất vui vẻ.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm giới thiệu thân phận cho nhau, Thiệu Thanh Viễn nhẹ nhàng gật đầu: "Lúc trước nhờ các ngươi, Vân Đông mới có thể kịp thời thoát khỏi tai họa ở phủ Khánh An.”
Ông cụ Vu phất phất tay: "Ngươi ngàn vạn lần đừng nói như vậy, vẫn là Vân Đông có bản lĩnh. Hơn nữa con bé còn giúp ta rất nhiều.”
Thiệu Thanh Viễn cùng ông cụ Vu nói chuyện vài câu.
Vu Kính ở một bên thấy thế, cầm sổ sách trong cửa hàng tới đưa cho Cố Vân Đông: "Cố muội tử, muội xem sổ sách trước xem thế nào? Muội không biết, cửa hàng tạp hóa của chúng ta buôn bán tốt thế nào đâu.”
Cố Vân Đông tiếp nhận sổ sách, nhưng đơn giản nhìn hai cái rồi đóng lại.
Vu Kình khó hiểu.
Cố Vân Đông nói: "Sổ sách ta mang về xem, dù sao cũng không vội."
Đang nói, Vu Dương Hồng lại đây nói: "Ta đi mua đồ ăn, nấu một bữa cơm, Vân Đông, các ngươi hiện tại ở nơi nào, có muốn ở trong hậu viện của cửa hàng này không?”
Vừa nhìn thấy Vu Dương Hồng, Cố Vân Đông lại nghĩ đến người phụ nữ lúc trước, có chút muốn cười.
Vu Dương Hồng khó hiểu: "Làm sao vậy? Ta nấu ăn rất tốt, chợ cũng không xa, ta sẽ sớm trở lại.”
Cố Vân Đông vội vàng lắc đầu, cự tuyệt nói: "Cơm khoan đã ăn, Thủy Đào còn đang chờ ở khách điếm. Nếu lâu như vậy không thấy chúng cháu trở về, không chừng sẽ sốt ruột. Chúng cháu còn có việc, phải đi trước, ngày khác lại đến ăn cơm.”
“Sao lại gấp gáp như vậy?” Vu Dương Hồng nhíu mày: "Còn chưa nói được mấy câu."
Cố Vân Đông gật đầu: "Đúng là có chút việc gấp, dù sao mấy ngày nay chúng cháu còn ở lại Vạn Khánh phủ, sẽ có cơ hội gặp mặt. Trước khi đến, cha cháu còn nói cháu hỏi thăm mọi người đấy.”
Nói đến đây, ba người Vu gia cũng không tiện giữ bọn họ.
Thiệu Thanh Viễn Vân Đông và Thiệu Văn rời khỏi cửa hàng tạp hóa.