Chương 641: Có Một Suy Nghĩ
Nhưng mà chưa đi được bao xa, bọn họ lại phát hiện phía sau có người đi theo.
Cố Vân Đông hơi nghiêng người, người sau lưng lập tức trốn vào trong ngõ nhỏ.
Nhưng vừa rồi chỉ nhìn thoáng qua như vậy, cũng đủ để cô thấy rõ ràng.
Đây không phải là người phụ nữ ngấp nghé Vu đại bá sao? Biết cửa hàng tạp hóa có chủ nhân khác, muốn dò xét?
Thiệu Thanh Viễn nháy mắt với Thiệu Văn, Thiệu Văn gật gật đầu, xoay người đi về phía sau.
Người phụ nữ kia còn tưởng rằng mình che dấu rất tốt, không nghĩ tới lúc thò đầu ra, lại đối mặt với khuôn mặt không chút biểu cảm của Thiệu Văn.
Nàng ta lập tức lùi lại hai bước, cười gượng nói: "Ngươi, ngươi chắn đường ta.”
Trong tay Thiệu Văn không biết từ lúc nào đã cầm một tấm ván gỗ, đến trước mặt người phụ nữ kia, dùng sức gấp một cái.
'Ba' một tiếng, ván gỗ bị phân thành hai nửa.
Người phụ nữ kia trong lòng nhảy dựng lên, sắc mặt trắng bệch.
Đối mặt với Thiệu Văn, nàng ta lại không có dũng khí đanh đá như đối với Dương Hồng, chỉ có thể liều mạng nuốt nước miếng.
Giọng nói lãnh đạm của Thiệu Văn vang lên: "Nếu còn đi theo chúng ta, ngươi có thể thử xem xương cốt của mình có dễ dàng bẻ gãy như mảnh gỗ này không.”
Người phụ nữ kia hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy.
Thiệu Văn đứng tại chỗ, cho đến khi nàng ta chạy xa, mới lạnh nhạt cười một tiếng, xoay người đuổi theo hai người Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng trải qua trận náo loạn hôm nay, sợ là Đoàn Nhị Gia cũng để mắt tới bọn họ. Tuy rằng Đậu Phụ Khang nói có hắn ở đây, nhưng nhìn bộ dạng bụng dạ hẹp hòi của Đoàn Nhị Gia, chắc chắn sẽ âm thầm điều tra bọn họ.
Cố Vân Đông không sợ ông ta điều tra, nhưng Đoàn Uyển đang ở cùng bọn họ, vẫn phải cẩn thận một chút mới được.
Xem ra sau khi trở về, ba người bọn họ tốt nhất vẫn nên đổi khách điếm khác, chỉ lưu lại Đồng Thủy Đào chiếu cố Đoàn Uyển là được.
"Chuyện của Đoàn Uyển, không nói với Đậu Phụ Khang sao?"
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: "Đậu gia mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hiện giờ đang đứng về phía Đoàn nhị gia. Tung tích của Đoàn Uyển càng ít người biết càng tốt, huống chi khi còn bé tuy rằng ta và Đậu Phụ Khang từng hợp tác, nhưng nhiều năm không gặp, ta cũng không hiểu rõ tính cách của hắn.”
Cố Vân Đông gật đầu, nhưng trong đầu cô kỳ thật vẫn luôn có một ý niệm.
Lúc này rốt cuộc không nhịn được, nói ra miệng: "Chàng nói xem. Tiểu cô nương năm đó báo tin cho Đậu Phụ Khang, thật sự là nữ nhi của Đoàn nhị gia sao? Có thể là Đoàn Uyển không?"
"Hả?"
"Chàng nghĩ xem, lúc trước chúng ta luôn thấy kỳ lạ, vì sao Đoàn nhị thẩm lại lựa chọn đối phó với Đoàn Uyển. Nếu liên quan tới chuyện thông gia với Đậu phủ, không phải là rõ rồi sao? Nếu như Đoàn Uyển mới là người cứu người, Đoàn nhị gia cố ý để cho nữ nhi mình mạo danh lừa người thì sao?”
Thiệu Thanh Viễn rũ mắt: "Nàng nói cũng có đạo lý, nhưng có một điểm không rõ. Đậu tham tướng là một người tâm tư kín đáo, không có khả năng sẽ nhầm đối tượng báo ân. Huống hồ dựa theo lời Đậu Phụ Khang nói, năm đó cha hắn tự mình cảm tạ ân nhân, nói cách khác, ông ấy đã tự mình gặp Đoàn Nhị Gia."
Chuyện này... Có vẻ cũng đúng.
Cố Vân Đông thở dài.
Thiệu Thanh Viễn xoa xoa đầu cô: "Đừng suy nghĩ nhiều, nếu không trở về hỏi Đoàn Uyển một chút, có lẽ nàng ta còn nhớ rõ."
"Ừm, trở về tìm Đoàn Uyển trước đi.”
Mấy người bước nhanh hơn, rất nhanh đã đến khách điếm.
Đợi đến khi hai người Cố Vân Đông trở về, Đoàn Uyển mới đột nhiên hoàn hồn, có chút lo lắng hỏi: "Các ngươi đã trở lại, thế nào rồi? Cửa hàng có chuyện gì vậy?”
Cố Vân Đông cũng không gạt nàng ấy, nói chuyện Đoàn Nhị Gia đánh chủ ý lên cửa hàng tạp hóa.
Đoàn Uyển lung lay sắp đổ: "Cô nói, nhị thúc ta chẳng những muốn tiếp nhận Đoàn gia, còn đưa Đậu thiếu gia chạy đến cửa hàng tạp hóa của cô, muốn buộc tội cửa hàng tạp hóa thông đồng với tặc?”
“Đại khái là như vậy, nhưng ngươi cũng không cần quá lo lắng, nhị thúc ngươi bị chúng ta ném ra ngoài, Đậu thiếu gia cũng không nói cái gì."
"Ném, ném ra ngoài??" Đoàn Uyển ngạc nhiên nhìn cô, trong đầu có chút mơ mơ, nàng quả thực không thể tưởng tượng được nhị thúc nhà mình bị người ta ném ra ngoài trước mặt nhiều người như vậy.
Cố Vân Đông gật đầu: "Nhưng trải qua một lần như vậy, không chừng hắn đã âm thầm dò xét muốn trả thù chúng ta. Cho nên hiện tại ngươi ở cùng chúng ta ngược lại sẽ dễ dàng bại lộ, ta và Thiệu đại ca đã thương lượng, chúng ta tìm khách điếm khác ở, ngươi và Thủy Đào tiếp tục ở chỗ này."
“Ta..."
Cố Vân Đông giơ tay lên ngăn cản lời nói của nàng ấy: "Nếu để nhị thúc ngươi biết giữa chúng ta có liên hệ, chuyện có thể càng thêm phức tạp. Tách ra ở sẽ tốt cho tất cả mọi người."
Đoàn Uyển không nói gì nữa: "Được, được rồi.”
Ngược lại Đồng Thủy Đào ở một bên vẻ mặt thất vọng, nàng muốn đi theo tiểu thư. Tính tình nàng như vậy làm sao thích hợp ở khách điếm trông coi người chứ, nhưng đây là quyết định của tiểu thư, tuy Đồng Thủy Đào tiếc nuối, nhưng vẫn gật đầu đáp ứng.
Cố Vân Đông lúc này mới nói đến chuyện khác: "Đoàn Uyển, ta nghe nói biểu muội của ngươi, chính là nữ nhi của nhị thúc ngươi, khi còn bé đã từng gặp một đám buôn người, có một đứa nhỏ còn cầu cứu nàng ta, sau đó nhị thúc ngươi giúp đỡ cứu mấy đứa nhỏ kia ra, có chuyện này không?"
Đoàn Uyển sửng sốt, nhíu mày suy nghĩ hồi lâu, lắc đầu: "Ta không nhớ lắm.”
Cố Vân Đông: "Vậy còn ngươi thì sao? Đã từng gặp đứa trẻ nào cầu cứu mình chưa?”
Đoàn Uyển vẫn lắc đầu như cũ: "Không có ấn tượng gì nữa.”
Cố Vân Đông thở dài, được rồi, một chút hy vọng trong lòng cô cũng tan biến.
Cô không dây dưa chuyện này nữa, bắt đầu hỏi nàng ấy và La chưởng quầy nói chuyện thế nào rồi.
Đoàn Uyển mím môi: "La thúc nói ta tạm thời không nên lộ diện, ông ấy sẽ nghĩ biện pháp cứu Chỉ Lan Tuệ Lan ra."
“Ông ấy tính cứu thế nào? Ta nhớ lúc trước ngươi đã nói qua, Chỉ Lan Tuệ Lan đều bị thương."
Đoàn Uyển lắc đầu: "Ta cũng không biết, La thúc chỉ nói ta ở trong khách điếm chờ tin tức."
Thấy bộ dạng lo lắng của Cố Vân Đông, nàng lại ngẩng đầu cười nói: "Cô không cần lo lắng, nếu La thúc đã nói như vậy, khẳng định là có biện pháp, yên tâm.”
Nếu nàng ấy đã nói như vậy, Cố Vân Đông cũng không có ý kiến gì nữa.
Nếu La chưởng quầy có kế hoạch gì, cô tùy tiện chèn vào, ngược lại sẽ hỏng chuyện.
Thấy thời gian không còn sớm, Cố Vân Đông thu thập đồ đạc, nói với hai người các nàng: "Chúng ta đi khách điếm Duyệt Lai, nếu có việc gì hãy đến bên kia tìm chúng ta.”