Chương 642: Đoàn tiểu thư đã biến mất
Cô vừa đi vào cửa, mắt tiểu nhị cửa hàng đã sáng lên, nhanh chóng chạy tới: "Cố cô nương?”
Cố Vân Đông quay đầu, cười nói: "Ngươi còn nhớ ta sao?”
“Đương nhiên nhớ rõ, Cố cô nương là người vừa đẹp lại thiện tâm, tiểu nhân gặp qua một lần đã ghi nhớ trong lòng, nào dám quên chứ?”
"Khụ khụ." Bên cạnh đột nhiên vang lên một tiếng ho nhẹ.
Quán tiểu nhị sửng sốt, quay đầu nhìn lại, vừa vặn đối diện với sắc mặt âm trầm của Thiệu Thanh Viễn.
Hắn đột nhiên cả kinh, lúc này mới chú ý tới Cố Vân Đông chải đầu phụ nhân.
Hắn giật mình, lời nói tiếp theo lại thốt ra: "Cố cô nương giống như Quan Âm Bồ Tát, mặt mày hiền lành lại có bản lĩnh, ta đây kính trọng sùng bái từ tận đáy lòng.”
Tiểu nhị này vẫn biết nói chuyện như vậy, tràn đầy dục vọng sống. Cố Vân Đông nhịn không được mà bật cười, nhớ lúc trước mình rời khỏi khách điếm này, người này còn tặng một bình nước sốt nhỏ mẹ hắn làm.
Cô liếc xéo Thiệu Thanh Viễn một cái, quả nhiên, sắc mặt hắn đã hòa hoãn rất nhiều.
Tiểu nhị thở phào nhẹ nhõm, hỏi: "Cố cô nương ở lại sao? Lần này ở lại phủ Vạn Khánh bao nhiêu ngày?"
“Cũng không lâu, ngươi mở cho chúng ta hai gian phòng."
"Được rồi, ba vị mời vào bên trong."
Tiểu nhị này quả nhiên rất thông minh, hai phòng này lại chính là hai gian bọn họ ở lần trước, hiện giờ một lần nữa đứng ở chỗ này, lại có loại cảm giác người và vật đã không còn.
Cố Vân Đông ngồi ở mép giường, nói với Thiệu Thanh Viễn: "Lúc trước cha ta bị thương, đã ở chỗ này, cách vách có một y quán, Dư đại phu nhân ở đó đặc biệt tốt. Nhân tiện, ông ấy rất thích thuốc nội thương do chàng làm.”
Thiệu Thanh Viễn ôm cô, thấp giọng nói: "Hôm nào đó ta sẽ đi cùng nàng, bán thêm mấy bình của ông ấy."
“Được."
"Lần trước, ta nên cùng nàng đến Vạn Khánh phủ." Hắn hôn lên mặt cô: "Chuyện lớn như Tân phủ, nàng cũng không cần một mình đối mặt.”
Cố Vân Đông tựa vào ngực hắn: "Về sau đã có chàng rồi.”
"Ừm, sau này có ta."
Bàn tay hắn ôm bả vai cô hơi siết chặt.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa của Thiệu Văn.
Thiệu Thanh Viễn nhíu mày, hơi buông người trong ngực ra: "Tiến vào.”
Thiệu Văn vừa tiến vào, đã nhỏ giọng nói: "Công tử, bên ngoài có người lén lút nhìn chằm chằm chúng ta.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái: "Có phải là người của Đoàn nhị gia không?"
“Hơn phân nửa là vậy.”
Thiệu Văn lập tức ngứa tay: "Có cần ta đi lôi người lại thu thập một trận không."
“Trước mắt không cần, cứ tùy hắn đi."
Thiệu Văn gật đầu, rất nhanh lại đi ra ngoài.
Ngày hôm sau thức dậy, ba người vốn muốn đi cửa hàng tạp hóa xem một chút, hôm qua trở về vội vàng, cũng chưa kịp nói chuyện với mấy người Vu gia. Không nghĩ tới vừa chuẩn bị khởi hành, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa cấp bách.
Cố Vân Đông vừa mở cửa phòng, đã nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của Đồng Thủy Đào: "Tiểu, tiểu thư, Đoàn cô nương không thấy đâu.”
Cố Vân Đông sắc mặt khẽ biến: "Muội nói cái gì?" Nghĩ lại bên ngoài còn có người của Đoàn Nhị Gia nhìn chằm chằm, vội vàng kéo Đồng Thủy Đào vào.
Sau khi đóng cửa lại, cô mới nghiêm túc hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, muội hãy nói rõ ràng."
Đồng Thủy Đào gấp gáp vô cùng: "Buổi sáng thức dậy còn tốt, lúc ăn cơm, Đoàn tiểu thư đột nhiên nói khẩu vị không tốt, muốn ăn bánh bao bán ở quán bên ngoài khách điếm, nói muội mua giúp. Muội đã xuống lầu, chờ muội mua xong trở về, Đoàn tiểu thư đã không thấy đâu.”
Cố Vân Đông nhíu mày: "Muội đã tìm trong khách điếm rồi à?”
"Tìm qua, muội đã hỏi tiểu nhị, tiểu nhị nói nàng ấy đi ra ngoài. Tiểu thư nói nàng ấy sẽ đi đâu?”
Đồng Thủy Đào tự trách không thôi, tiểu thư đã giao chuyện quan trọng như vậy cho mình, nhưng nàng ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, ngay cả trông người cũng làm không được.
"Chắc là đi Đoàn phủ." Thiệu Thanh Viễn ở một bên nói.
"Đi, đi Đoàn phủ." Cố Vân Đông lập tức xoay người ra khỏi cửa phòng.
Nhưng ra khỏi khách điếm Duyệt Lai không lâu, Thiệu Thanh Viễn đột nhiên phân phó cho Thiệu Văn phía sau một câu.
Con ngươi Thiệu Văn sáng ngời, rất nhanh xoay người rời đi.
Ba người còn lại nhanh chóng đi về phía Đoàn phủ.
Thiệu Thanh Viễn đoán không sai, giờ phút này Đoàn Uyển, đang ở trong Đoàn phủ.
Sau khi nàng biết Đoàn nhị thúc tìm đến cửa hàng tạp hóa của Cố Vân Đông gây chuyện, trong lòng vẫn luôn bất an. Chuyện của Cố Vân Đông đã đủ nhiều rồi, nàng không thể trông cậy hoàn toàn vào người ta trợ giúp mình.
Vốn không thân không quen, bọn họ cứu mình, chiếu cố cơm áo gạo tiền, còn giúp mình liên hệ La chưởng quầy, đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
Chỉ Lan Tuệ Lan là nha hoàn của nàng, vì nàng mới chịu những tội kia, nàng cũng nên trưởng thành.
Đoàn Uyển biết, tuy La chưởng quầy nói việc này giao cho ông ấy là được, nhưng nàng cũng hiểu được, nhân mạch của La chưởng quầy rất có hạn.
Ông ấy vốn không phải loại người am hiểu giao tiếp, có thể tìm ra tình huống của Chỉ Lan Tuệ Lan đã tận lực, muốn đưa người ra ngoài, rất khó khăn.
Quả nhiên, sau khi Đoàn Uyển rời khỏi khách điếm đã trực tiếp đi đến bên ngoài cửa hàng của La chưởng quầy, phát hiện ông ấy đang bị người của Đoàn nhị thúc làm khó, chính mình đã sứt đầu mẻ trán căn bản không thể để ý đến chuyện khác.
Đoàn Uyển quyết định tự mình đi Đoàn phủ.
So với La chưởng quầy, người quen thuộc với Đoàn phủ nhất, kỳ thật là nàng.
Đoàn Uyển đã suy nghĩ cả đêm, cân nhắc thật lâu, rốt cuộc nghĩ đến một người thích hợp.
Người này, là vú nuôi của nàng.
Vú nuôi Đoàn Uyển rất trung thành, từ nhỏ đã thương nàng. Nhưng Đoàn gia có quy củ, hài tử chừng mười tuổi, vú nuôi sẽ không được tiếp tục ở lại bên người.
Cho nên năm Đoàn Uyển mười tuổi, vú nuôi đã rời khỏi Đoàn phủ, tự mình mua một căn nhà ở trong thành.
Mấy năm nay Đoàn Uyển cũng thỉnh thoảng sẽ đi thăm bà ấy, lấy vài thứ đi qua hiếu kính vú nuôi.
Vú nuôi có một tỷ muội tốt, ở trong phòng bếp Đoàn phủ làm quản sự, ra vào Đoàn phủ căn bản không thành vấn đề.
Chỉ là bà tử quản sự kia không phải là người thích xen vào việc của người khác, cho nên lúc trước Đoàn Uyển không tìm bà ấy hỏi thăm tin tức.
Nhưng lần này nàng cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể nhờ vú nuôi.
Vú nuôi nhìn thấy Đoàn Uyển, quả nhiên rất cao hứng, kích động lôi kéo nàng, thấy nàng bình yên vô sự mới yên lòng. Nghe thấy thỉnh cầu của Đoàn Uyển, không nói hai lời đã đáp ứng, trực tiếp tìm quản sự kia, nhờ bà ta đưa Đoàn Uyển vào Đoàn phủ.
Quản sự kia trang điểm cho Đoàn Uyển một chút, lúc này bình an mang người vào.