Chương 643: Hai người gặp nhau
Nhưng mà, ngay khi Đoàn Uyển tới gần căn phòng giam giữ Chỉ Lan Tuệ Lan, thì đột nhiên truyền đến tiếng bắt người.
Sắc mặt Đoàn Uyển đại biến, vội vàng chạy trước.
Cũng may nàng rất quen thuộc Đoàn phủ, biết nơi nào có chỗ có thể giấu người, rất nhanh đã thoát khỏi được truy đuổi và tìm được chỗ ẩn náu, sau đó trực tiếp từ lỗ chó chui vào thẳng vào hòn non bộ trong hậu viện của nhị phòng.
Nàng không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, nàng tự nhận mình một đường đi tới đều rất cẩn thận, sẽ không bị người phát hiện mới đúng.
Nàng đang suy nghĩ có phải quản sự kia giúp nàng sau đó đã hối hận hay không, lại đi mật báo.
Nhưng Đoàn Uyển biết, giờ này khắc này, nàng chỉ có thể yên lặng trốn, ngay cả tiếng cũng không thể phát ra, càng không thể bị bắt đi. Nếu không lần này nhị thúc nhị thẩm tuyệt đối sẽ không sơ sẩy nữa, khẳng định trực tiếp bắt nàng thành thân với vị Trịnh lão gia kia.
Cũng may chỗ này là nhị phòng, những người đó sẽ không đến bên này để điều tra, nàng tạm thời an toàn.
Chờ sau khi bên ngoài điều tra không còn nghiêm nghặt, nàng lại đổi chỗ khác.
Đoàn Uyển thở ra một hơi, ngồi trên mặt đất ôm hai chân, vừa khổ sở vừa hối hận.
Nàng quả nhiên vẫn không được, ngay cả chuyện nhỏ như vậy cũng làm không tốt, chẳng những không thể cứu hai người Chỉ Lan, hiện giờ ngay cả chính mình cũng chui vào rồi.
Mấy người Cố Vân Đông mà biết, chỉ sợ cũng không thèm quan tâm đến nàng nữa.
Nàng rất nhớ đại ca, nếu đại ca ở đây, nhị thúc nào dám đối đãi với nàng như vậy?
Cha mẹ đã đi rồi, nàng thật sợ đại ca cũng đi theo, chỉ còn lại lẻ loi một mình nàng. Gia nghiệp không giữ được, hạ nhân bên cạnh cũng không bảo vệ được, ngay cả mình cũng...
Đoàn Uyển càng nghĩ càng thương tâm, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống.
Nàng vừa đưa tay định lau mặt, bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói có chút quen thuộc.
Đoàn Uyển vội vàng nín thở, không dám có bất kỳ động tác nào nữa.
Nhưng tiếng nói bên ngoài càng ngày càng gần, là giọng của đường muội Đoàn Văn.
"Đậu thiếu gia, Đậu thiếu gia đi đâu vậy? Cha ta nói trong phủ có tặc nhân, cẩn thận tặc nhân kia gây bất lợi với ngài, ngài vẫn nên đi tiền sảnh trước.”
Đoàn Uyển rụt cổ, sợ đường muội tìm được nơi ẩn náu của mình.
Chỉ là...
Đậu thiếu gia??
Đoàn Uyển vừa nhíu mày một cái, bên ngoài núi giả đột nhiên có người chui vào.
Nàng trợn mắt, người chui vào cũng sửng sốt một chút, không ngờ nơi này lại có một nha hoàn đang khóc.
Nhưng mà giọng Đoàn Văn rất nhanh lại vang lên: "Đậu thiếu gia..."
Đậu Phúc Khang không để ý nhiều, vội vàng chui vào, còn nói với Đoàn Uyển: "Làm phiền dịch vào bên trong một chút.”
Đoàn Uyển có chút sững sờ, nhưng theo bản năng dịch vào bên trong.
Cũng may ở núi giả này đủ lớn, toàn bộ thân thể Đậu Phụ Khang có thể trốn vào, giữa hai bên còn cách nhau một cái nắm tay.
Đoàn Uyển đến tiếng cũng không dám phát ra, tay ôm hai chân siết chặt lại.
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao nam nhân này cũng vào rồi? Hắn ta có tố cáo mình không?
Chờ một chút, vừa rồi Đoàn Văn ở bên ngoài gọi Đậu thiếu gia...
Đoàn Uyển nhìn sang bên cạnh, người này quả thật mặc một thân cẩm y hoa phục, thoạt nhìn rất cao quý.
Chẳng lẽ, người trước mắt này chính là vị công tử nhà Đậu tham tướng mà mọi người nhắc tới trong miệng?
Đậu Phụ Khang thấy nàng nhìn mình, vội vàng nhỏ giọng nói: "Suỵt, ngươi đừng lên tiếng, ta cũng sẽ không nói cho người khác biết ngươi ở đây lười biếng”
Trên người Đoàn Uyển mặc y phục nha hoàn trong phủ, một mình trốn ở chỗ này, Đậu Phụ Khang đương nhiên cho rằng nàng là nha hoàn Đoàn phủ, có thể là chịu ủy khuất gì đó.
Đoàn Uyển nghe vậy, thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chậm rãi quay đầu, vùi mặt mình lại.
Bên ngoài, giọng Đoàn Văn vang lên vài lần thì rời đi, có lẽ là cảm thấy Đậu Phụ Khang không ở bên này, càng không cảm thấy đường đường là con trai tham tướng lại trốn ở trong núi giả, cho nên đi nơi khác tìm người.
Nghe tiếng bước chân dần dần biến mất, Đậu Phụ Khang mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong núi giả đi ra.
Hắn vừa định đi, nhưng nhìn Đoàn Uyển còn ở bên trong, hơn nữa bộ dạng vùi đầu. Dừng một chút, hỏi: "Ngươi không ra ngoài sao?"
Đoàn Uyển không hé răng một tiếng, nàng cảm thấy Đậu Phụ Khang cùng nhị thúc bọn họ là một nhóm.
Đậu Phụ Khang cũng không có tâm tư đi đoán hành vi của một nha hoàn, nhướng mày, rời đi.
Hắn là vì tránh né Đoàn Văn mới có thể tránh đến nơi này, hắn cũng không nghĩ tới, lá gan hai phu thê Đoàn Nhị Gia lại lớn như vậy, cố ý đưa hắn đến bên này, sau đó tìm một cái cớ rời đi, để cho Đoàn Văn cùng mình 'bồi dưỡng tình cảm'.
Cũng may Đậu Phụ Khang nhìn thấy Đoàn Văn đi tới từ xa, đã lập tức chạy trốn.
Hôm nay, hắn nên đi tìm Đoàn Nhị Gia tính sổ thật tốt. Thật sự cho rằng hắn là ân nhân cứu mạng của mình, mà cảm thấy hắn sẽ không nổi giận đúng không?
Nhưng mà ngay khi Đậu Phụ Khang sắp đi ra khỏi sân, đột nhiên nhìn thấy mấy bà thẩm vội vàng đi qua, còn truyền đến tiếng nói chuyện ồn ào.
Tai hắn thính, nghe rất rõ ràng.
Các nàng đang nói…đại tiểu thư ăn mặc thành nha hoàn trà trộn vào, mau tìm đi người để giao cho Nhị phu nhân.
Đậu Phụ Khang nhíu mày, đại tiểu thư?
Là vị muội muội kia của Đoàn Khiêm?
Không phải nói nàng lo lắng cho an nguy của Đoàn Khiêm, không nghe khuyên bảo tự ý muốn đi phủ An Khánh tìm đại ca sao? Sao còn phải ăn mặc thành nha hoàn trà trộn vào?
Nha hoàn?
Đậu Tương Khang quay đầu, nhìn về phía núi giả.
Nơi đó, không phải có một nha hoàn hành tung quỷ dị sao?
Đậu Phụ Khang lập tức xoay người trở về viện tử, một lần nữa chui vào núi giả kia.
Đoàn Uyển sắc mặt đại biến, nàng vốn định chờ hắn cách xa một chút, chính mình đổi chỗ khác trốn, không nghĩ tới hắn nhanh như vậy lại trở về.
"Ngươi là Đoàn gia đại tiểu thư?"
Đoàn Uyển trợn hai mắt, đột nhiên đụng ngã hắn trên mặt đất, luống cuống tay chân từ trên người hắn bò ra ngoài.
Đậu Tương Khang "xuy" một tiếng, một tay sờ sờ ót, tay kia mạnh mẽ túm lấy người.
"Ngươi chờ một chút, ta sẽ không hại ngươi, ngươi chạy cái gì?"
Đoàn Uyển không nói hai lời đã cắn lên mu bàn tay hắn, Đậu Phụ Khang hít một hơi khí lạnh, nha đầu thối này sao rang lại sắc như vậy?
Hắn vội vàng lại đổi một tay, đem người chế trụ.
"Ngươi trước tiên bình tĩnh một chút, ta không phải người Đoàn phủ, ta họ Đậu, ta là..."
"Ta biết, ngươi và nhị thúc ta là một phe."
Đoàn Uyển hận đến nghiến răng nghiến lợi, thật sự xui xẻo, thế nhưng bị hắn bắt được.
Đậu Phụ Khang: "..." Ai với ai là một phe cơ?
Hắn rất nhanh ý thức được Đoàn Uyển và Đoàn nhị thúc hẳn là có mâu thuẫn gì, lúc này giải thích: "Ta không cùng ai là một phe, ta với Đoàn nhị gia thân thiết, là muốn giao hảo với Đoàn gia. Nếu đại ca ngươi còn ở đây, ta cũng sẽ lui tới với đại ca ngươi.”
Đoàn Uyển nghe hắn nhắc tới đại ca, sửng sốt một chút, không liều mạng muốn chạy nữa.
Đậu Phụ Khang thở phào nhẹ nhõm: "Bây giờ ngươi có thể nói với ta, tại sao ngươi lại như vậy không? Đoàn nhị gia không phải nói ngươi không yên lòng đại ca ngươi, hắn phái người hộ tống ngươi đi phủ Khánh An tìm người sao? "
"Hừ..."
Đoàn Uyển tức giận trực tiếp phỉ nhổ một tiếng, nhị thúc thật sự là không biết xấu hổ, thì ra ông ta nói với bên ngoài như vậy.
Nàng cũng không biết Đậu Phụ Khang nói có thật hay không, dù sao nàng trực tiếp vạch trần lời nói dối của Đoàn nhị thúc.