Chương 645: Đậu thiếu gia đứng về phía Thiệu Thanh Viễn
Đoàn Nhị gia nhìn người đi vào, sắc mặt vui vẻ, vội vàng lớn tiếng kêu lên: "Đậu thiếu gia, Đậu thiếu gia cứu ta.”
Đậu Phụ Khang nhìn Đoàn nhị gia ánh mắt lại có chút lạnh, chờ tầm mắt chuyển đến trên người Thiệu Thanh Viễn, thì có chút kinh ngạc.
"Thiệu Thanh Viễn, sao huynh lại ở đây?"
Thiệu Thanh Viễn cũng có chút ngạc nhiên, Đậu Phụ Khang thế nhưng lại ở đây, hắn trầm mặc một lát, cuối cùng buông lỏng tay đang kiềm chết Đoàn Nhị gia.
Đoàn Nhị gia được buông lỏng, vội vàng chạy đến phía sau Đậu Phụ Khang, cáo trạng: "Đậu thiếu gia, bọn họ lén lút xông vào nhà dân, còn muốn làm hại ta. Dưới sự quản lý của Đậu tham tướng mà vô pháp vô thiên như thế, phải bắt vào đại lao nhốt lại.”
Nói xong, ông ta nhìn người phía sau hô: "Đến, bắt bọn họ cho ta.”
Hộ vệ Đoàn phủ đang muốn tiến lên, không ngờ Đậu Phụ Khang đột nhiên giơ tay lên: "Đợi chút”
“Đậu thiếu gia?” Đoàn Nhị gia kinh ngạc.
Đậu Phụ Khang lại không nhìn ông ta, ngược lại hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thiệu Thanh Viễn mở miệng: "Ông ta tìm người theo dõi chúng ta, muốn gây chuyện với chúng ta, cho nên chúng ta mới đánh tới cửa.”
Đậu Phụ Khang: "..." Đánh tới cửa? Ngươi một chút cũng không khách khí, loại chuyện này chẳng lẽ không nên báo quan trước sao?
Nhưng Thiệu Thanh Viễn giải thích đơn giản thô bạo, lại dễ hiểu.
Đậu Phụ Khang quay đầu, nhíu mày nhìn Đoàn nhị gia. Không đợi Đoàn nhị gia giải thích, hắn trầm mặt nói: "Đoàn nhị gia, ngươi đây là ý gì? Hôm qua ta đã nói với ngươi, cửa hàng tạp hóa đó không phải là nơi ngươi có thể động vào. Thiệu Thanh Viễn là bằng hữu của ta, ngươi làm như vậy là đặt ta ở đâu?"
"Ta không..."
"Xem ra, lời ta nói Đoàn nhị gia chưa bao giờ để ở trong lòng, nếu đã như vậy, về sau vẫn nên ít lui tới thì tốt hơn." Đậu Phụ Khang thở dài, lắc đầu xoay người muốn đi.
Đoàn nhị gia nhất thời nóng nảy, vội vàng giữ chặt hắn giải thích: "Không phải, Đậu thiếu gia hiểu lầm, ta không..." Ông ta muốn nói người nọ không phải do mình phái đi, nhưng đối diện với ánh mắt nhìn thấu lòng người của Đậu Phụ Khang, nghĩ đến vừa rồi hắn nói nghiêm trọng như vậy, nhất thời không dám nói dối nữa.
Ông ta chỉ có thể thừa nhận: "Đậu thiếu gia, ta đúng là phái người theo dõi bọn họ. Nhưng điều này cũng không thể trách ta, bọn họ hôm qua làm vậy với ta ngài cũng biết, ta muốn hỏi thăm bọn họ là ai mà thôi. Ta bảo đảm, ta không gây bất lợi cho họ."
Đảm bảo? Vậy ngươi có dám thề không?
Đậu Phụ Khang nghe xong nhíu mày: "Mặc kệ nói như thế nào, ngươi phái người theo dõi bọn họ đúng là ngươi không đúng."
“Nhưng bọn họ hôm qua..."
"Nếu không phải ông đặc biệt đến cửa hàng của ta bới móc, ta sẽ ném ông ra ngoài sao? Nói cho cùng, vẫn là ông khơi mào thị phi trước.” Cố Vân Đông hừ lạnh.
"Ngươi..." Đoàn Nhị gia thiếu chút nữa bị tức giận ngã ngửa.
Ông ta nhìn về phía Đậu Phụ Khang ở một bên, không nghĩ tới hắn vậy mà còn đồng ý gật đầu.
Đậu thiếu gia rốt cuộc là bị gì vậy? Hôm nay hình như vẫn luôn đứng về phía tên họ Thiệu kia.
Hắn nói Thiệu Thanh Viễn kia là bằng hữu của hắn, nhưng hôm qua bọn họ gặp mặt rõ ràng cũng không nhận ra, muốn nói bằng hữu thì bất quá cũng chỉ mới quen biết một ngày mà thôi.
Bằng hữu quen biết một ngày, chẳng lẽ còn quan trọng hơn so với ân nhân cứu mạng như ông ta?
Trong lòng Đoàn nhị gia không thoải mái, nhưng Đậu Phụ Khang lại coi như không nhìn thấy, quay đầu hỏi Thiệu Thanh Viễn: "Vậy các ngươi muốn Đoàn nhị gia làm thế nào mới có thể bắt tay giải hòa?”
Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông liếc nhau một cái, nói: "Nể mặt huynh, chúng ta cũng không làm khó Đoàn nhị gia.”
Đoàn nhị gia cười lạnh trong lòng một tiếng, nói giống như các ngươi rất thanh cao không bằng.
Thiệu Thanh Viễn nói: "Kỳ thật cũng đơn giản, chỉ cần Đoàn nhị gia nhận sai với chúng ta, cam đoan sau này sẽ không phát sinh chuyện này nữa. Hơn nữa, ở trong nhà bày tiệc rượu, mời chúng ta ăn một bữa ngon, vậy ân oán của chúng ta coi như xóa bỏ”
Đậu Phụ Khang: "..." Mặt mũi của ta lớn như vậy sao?
Khóe miệng Đoàn nhị gia co giật một chút, mời các ngươi ăn một bữa ngon? Đây là dân quê từ đâu tới, chưa từng ăn qua thứ tốt đúng không, làm trò lớn như vậy chỉ vì ăn chực, uống rượu?
“Thế nào, điều kiện này không quá quá đáng chứ?” Cố Vân Đông nhướng mày, nhìn về phía Đoàn nhị gia.
Đậu Phụ Khang gật đầu: "Quả thật không quá đáng, ý tứ của Đoàn nhị gia thế nào?”
"Được, ta cũng nể mặt Đậu thiếu gia, sẽ không so đo chuyện các ngươi tự tiện xông vào nhà ta." Đoàn nhị gia phất phất tay: "Ngày mai, ngày mai ta sẽ bày tiệc rượu ngon nhất tại nhà, mời các ngươi tới cửa, nếm thử món ăn chính thống nhất ở phủ Vạn Khánh này, thế nào?"
“Không được." Không nghĩ tới Cố Vân Đông lại cự tuyệt: "Không cần ngày mai, hôm nay đi, hiện tại. Hay là Đoàn nhị gia muốn đổi ý, chờ ngày mai Đậu thiếu gia không ở đây, muốn nợ?"
“Làm sao ta có thể đổi ý được? Ngày mai ta cũng mời Đậu thiếu gia tới cửa không phải được rồi sao?"
Cố Vân Đông cười nhạo: "Lời này nói thật dễ nghe, chẳng lẽ mỗi ngày Đậu thiếu gia đều rảnh rỗi sao?”
Đậu Phụ Khang: "..." Ngày mai ta vẫn rảnh.
Thiệu Thanh Viễn cũng gật đầu: "Huống hồ, ngày mai chúng ta cũng có chuyện khác. Ta thấy chọn ngày không bằng gặp ngày, bây giờ, vừa hay ta có thể cùng Đậu thiếu gia tán gẫu”
Đậu Phụ Khang híp mắt nhìn hai người này, hai người bọn họ muốn ôn chuyện còn phải mượn nhà Đoàn nhị gia người ta? Không tốt lắm, đúng không?
Hai người này, không thích hợp.
Đậu Phụ Khang cũng muốn biết rốt cuộc hai người này muốn làm gì, vẻ mặt nghiêm túc đáp ứng.
"Được, vừa vặn sắp đến trưa rồi, vậy ta sẽ dùng cơm trưa một lúc rồi trở về, ta cũng muốn nếm thử đồ ăn trong phủ, được chứ?"
Đoàn nhị gia vốn còn trông cậy vào Đậu Phụ Khang cự tuyệt, không nghĩ tới hắn lại đồng ý.
Đáng hận trong phủ còn có một Đoàn Uyển không rõ hành tung, hết lần này tới lần khác mấy người này đuổi cũng không đuổi được.
Đoàn Nhị gia nén cơn giận trong ngực, chỉ có thể xoay người phân phó hạ nhân đi chuẩn bị đồ ăn.
"Đã như vậy, vậy mọi người cứ ở đây dùng cơm trưa đi."
Thiệu Thanh Viễn và Đậu Phụ Khang trực tiếp tìm vị trí ngồi xuống, thật sự bắt đầu nói chuyện phiếm.
Đoàn nhị gia cũng chỉ có thể kiên trì ở một bên phụ họa, ông ta cũng rất dứt khoát, trước tiên nhận lỗi với hai người Thiệu Thanh Viễn, sau đó coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà ngồi ở một bên.
Cứ như vậy, Cố Vân Đông thân là nữ tử, ngược lại đột nhiên không có việc gì làm.
Đoàn nhị gia sai người đi tìm Đoàn Văn tới chiêu đãi cô, cùng nói chuyện.
Đáng tiếc, hai người căn bản không có tiếng nói chung, nói không được hai câu Cố Vân Đông đã phiền não đứng lên: "Quá nhàm chán, Đoàn cô nương nói những bài thơ kia ta một chút cũng không hiểu. Ta thấy không bằng như vậy đi, Đoàn cô nương nói mình trồng mấy chậu hoa cúc đẹp mắt, ta cũng rất tò mò, vừa hay mẹ ta ngày thường không có việc gì cũng thích trồng hoa, nếu Đoàn cô nương không ngại, dẫn ta đi xem một chút, thế nào?"
Đoàn Văn: "..." Ta rất để ý.
Đoàn nhị gia cũng nhíu mày.
Cố Vân Đông kinh ngạc: "Làm sao vậy, không được xem sao? Hay là Đoàn cô nương vừa rồi đã gạt ta. Ta biết rồi, có phải Đoàn cô nương cảm thấy ta ở nông thôn nên có thể tùy ý trêu chọc hay không? Đây là thành ý của Đoàn gia các ngươi??”