Chương 646: Đậu thiếu gia nhắc nhở
Thấy Cố Vân Đông muốn tức giận, trong nháy mắt mọi người trong chính đường đều nhìn qua.
Thiệu Thanh Viễn lập tức đứng lên, sắc mặt âm trầm, hỏi: "Chuyện gì vậy? Ai bắt nạt nàng?"
“Bọn họ chứ sao." Cố Vân Đông hừ hừ bắt đầu cáo trạng, vẻ mặt ủy khuất nói: "Bọn họ căn bản chính là khinh thường ta, cảm thấy ta là một người quê mùa, không xứng nhìn hoa bọn họ trồng."
Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn lập tức rơi xuống trên người Đoàn Văn, nàng ta liên tục xua tay: "Không có không có, ta không có ý đó" Nàng ta vốn không nói gì cả.
Đoàn nhị gia cũng nói: "Đúng vậy, sao Văn Nhi nhà chúng ta có thể khinh thường ngươi?" Nó dám khinh thường ngươi sao?
Đậu Phụ Khang ở một bên như có điều suy nghĩ, kỳ thật lúc trước hắn nghe Đoàn Uyển nói chuyện, đã biết Chuyện Đoàn nhị gia lừa gạt mình.
Đoàn Uyển nói qua, nàng bị Đoàn nhị thẩm tính kế nên mới phải trốn khỏi Đoàn phủ, nếu không phải nửa đường gặp quý nhân đưa nàng trở về, có thể nàng đã sớm xảy ra chuyện.
Tuy rằng Đoàn Uyển cật lực muốn bảo vệ sự riêng tư của vị ân nhân này, không tiết lộ ra tên và thân phận của bọn họ.
Nhưng Đậu Phụ Khang là nhân vật như thế nào? Đoàn Uyển lại ngốc như vậy, ở trước mặt hắn căn bản không đủ để vào mắt, trong lúc nói chuyện đã không tự giác mà phun ra một ít tin tức.
Ví dụ, ân nhân là một cặp vợ chồng.
Tỷ như, ân nhân hai ngày trước mới đến phủ Vạn Khánh.
Tỷ như, nàng không muốn liên lụy ân nhân nữa cho nên mới một lần nữa chạy về Đoàn phủ.
Nếu những tin tức này nghe một mình, quả thật Đậu Phụ Khang sẽ không liên tưởng đến hai người Thiệu Thanh Viễn.
Nhưng nếu kết hợp lại, vậy thì rất phù hợp.
Nếu không làm sao giải thích được hai người Thiệu Thanh Viễn vừa vặn xuất hiện ở Đoàn phủ vào lúc này, vì sao gây ra động tĩnh ồn ào như vậy lại chỉ cần Đoàn nhị gia mời một bữa ăn đã cho qua, Cố Vân Đông còn muốn đi nơi khác nhìn một chút?
Cho nên, bọn họ kỳ thật đến đây vì Đoàn Uyển.
Đậu Phụ Khang vốn muốn đưa Đoàn Uyển đi ra, chỉ là Đoàn Uyển không tín nhiệm mình, cho nên hắn chỉ có thể bỏ qua, tự mình tới tìm Đoàn nhị gia trước, không nghĩ tới sẽ gặp được mấy người Thiệu Thanh Viễn.
Hiện giờ bọn họ muốn đi cứu Đoàn Uyển, hắn đương nhiên sẽ hỗ trợ.
Bởi vậy Đậu Phụ Khang nói: "Kỳ thật ta cũng cảm thấy mấy đại nam nhân chúng ta ở bên này nói chuyện, nữ tử các nàng ở một bên cũng rất nhàm chán, không bằng đi ngắm hoa xem hồ. Đệ muội thích hoa như vậy, không bằng Đoàn cô nương dẫn nàng đi xem một chút. Đúng rồi, không phải Đoàn nhị gia nói phong cảnh hậu viện không tệ sao? Lúc trước còn dẫn ta đi, kết quả ta đợi mãi không thấy ngươi nên trở về..."
Lời này nói ra, Đoàn Nhị gia lập tức chột dạ, sợ hắn đến tính sổ nên vội vàng nháy mắt với nữ nhi: "Đúng đúng đúng, Văn Nhi ngươi dẫn Thiệu phu nhân đi hậu viện xem hoa cũng tốt. Nhưng không nên đi xa, cũng không tiện trì hoãn quá lâu, lát nữa còn phải ăn cơm.”
"Con biết rồi, cha." Đoàn Văn hiểu ý, gật đầu đáp ứng.
Dù sao hậu viện nhị phòng bọn họ rất thanh tĩnh, cửa viện cũng có người nhìn, Đoàn Uyển tuyệt đối sẽ không xuất hiện ở nơi đó.
Đậu Phụ Khang khoát tay áo, nói: "Hậu viện quả thật không tệ, nhất là núi giả kia, nhìn rất có cảm giác.”
Nói xong, ở góc độ mà mọi người không phát hiện đã trừng mắt ra hiệu cho Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông biến sắc, núi giả ở hậu viện?
Xem ra đã có đường.
Cố Vân Đông hừ lạnh một tiếng, nâng cằm đối mặt Đoàn Văn: "Dẫn đường đi, nhưng trước đó đã nói xong, ta muốn xem mấy chậu hoa quý kia, đừng cho là ta cái gì cũng không hiểu.”
Đoàn Văn đưa lưng về phía cô nhịn không được bĩu môi, không phải là ngươi cái gì cũng không hiểu sao?
Thật sự là kiến thức hạn hẹp, mất mặt.
Đoàn Văn thầm phun ra một câu chửi thề trong lòng, nàng ta đang ở trước mặt Đậu Phụ Khang nên đương nhiên vẫn mang bộ dạng ôn hòa, rất dễ nói chuyện, quay đầu cười nói với Cố Vân Đông: "Thiệu phu nhân mời đi bên này, ta chắc chắn sẽ dẫn ngươi đi xem hoa cúc đẹp nhất trong phủ chúng ta.”
Cố Vân Đông hừ nhẹ một tiếng, cao ngạo đi về phía trước.
Đồng Thủy Đào lập tức đuổi theo.
Đoàn Văn nắm chặt lòng bàn tay, thở ra một hơi, lúc này mới bước nhanh đuổi theo.
Hậu viện nhị phòng Đoàn gia so với đại phòng mà nói thì nhỏ hơn một chút, cũng có hoa có nước, có cây có đình, quy hoạch cũng rất đẹp có ý cảnh.
Cố Vân Đông vừa nhìn vừa đánh giá, chờ sau khi vào hậu viện, trong đầu cô lập tức hiện lên câu nói của Đậu Phụ Khang.
Hậu viện, núi giả?
Tầm nhìn của cô quét qua một số ngọn núi giả.
Đoàn Văn đã đưa cô đến phòng trồng hoa bên cạnh, bên trong quả nhiên trồng không ít hoa cỏ.
"Đây chính là cúc Hàng Bạch ta đã từng nói với ngươi, trong các giống hoa cúc, Bồ cúc, Chu cúc, Hoài cúc là nổi tiếng nhất, có danh xưng ‘Tứ đại danh cúc’. Cúc Hàng Bạch còn được gọi là thiên diệp ngọc linh lung, cánh hoa của nó trắng như ngọc, nhụy hoa vàng như vàng nguyên chất. Là loại hoa cúc yêu thích của ta.”
Rời khỏi Đậu Phụ Khang, sắc mặt Đoàn Văn lập tức thay đổi, tư thái trong nháy mắt trở nên cao ngạo, ánh mắt nhìn Cố Vân Đông mang theo vẻ cao cao tại thượng.
Cố Vân Đông lại không nhìn nàng ta, tùy ý để nàng ta đắc ý bên kia, cô nhìn hoa trong phòng hoa, hỏi: "Mẫu đơn đâu? Tại sao ta không thấy hoa mẫu đơn? Nhà ngươi lợi hại như vậy, vậy Diêu Hoàng Ngụy Tử gì cũng có chứ?”
Đoàn Văn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hoa mẫu đơn vào tháng tư, tháng năm, hiện tại đâu có?”
Nàng ta không nhịn được mà trợn trắng mắt, quả nhiên là không có kiến thức, ngay cả thứ cơ bản nhất cũng không biết.
Cố Vân Đông bừng tỉnh: "Đúng vậy, ta quên mất.” Nói là nói như vậy, nhưng biểu tình là một chút xấu hổ cũng không có. Cô ngước mắt nháy mắt với Đồng Thủy Đào, nàng ấy hơi cúi đầu, mắt thấy nha hoàn bên cạnh Đoàn Văn đi rót trà còn chưa trở về, liền thừa dịp Đoàn Văn và Cố Vân Đông nói chuyện, chậm rãi lui về phía sau, không lâu sau, đã biến mất trước mặt hai người.
Cố Vân Đông tiếp tục ngắm hoa, giống như người không biết gì về hoa cỏ. Chỉ cần nhìn thấy một chậu hoa diễm lệ thì lại muốn hỏi một câu.
Đại khái làm như vậy đã chọc trúng Đoàn Văn, làm cho nàng ta rất đắc ý, cũng cực kỳ có cảm giác ưu việt.
Giống như ở trước mặt Cố Vân Đông, nàng ta là một nữ tiên sinh học thức uyên bác lại tao nhã cao quý vậy.
Cho dù Cố Vân Đông luôn đưa tay chạm vào, làm nàng ta rất bất mãn, ngăn lại mấy lần cô cũng không nghe. Đoàn Văn cảm thấy, Cố Vân Đông cho dù mặc quần áo phú quý đến đâu cũng khó nén được khí tức thô bỉ trên người.
Cố Vân Đông quả thật vẫn luôn không yên lòng, lại nhìn ba bốn chậu hoa, sau đó Đồng Thủy Đào đã trở lại.
Nhưng mà, biểu tình trên mặt nàng ấy lại không tốt lắm, khẽ lắc đầu với Cố Vân Đông.
Lúc Cố Vân Đông đi qua, Đồng Thủy Đào nhỏ giọng nói: "Không có ở đây, muội đã tìm qua ở núi giả trong hậu viện này, không thấy Đoàn cô nương."
Không ở núi giả?
Cố Vân Đông nhíu mày, Đậu Phụ Khang không lừa gạt mình đấy chứ?
Suy nghĩ một chút, cô lại phân phó Đồng Thủy Đào: "Lát nữa muội lại đến xung quanh bên này tìm một chút, nhất là nơi có thể giấu người.
"Vâng."
Cố Vân Đông tiếp tục xem hoa, nha hoàn Đoàn Văn bưng trà tới, cô uống một ngụm lại thở dài nói: "Chỉ uống trà cũng không có ý nghĩa, không có điểm tâm sao?”