Chương 647: Tìm thấy Đoàn Uyển
Đoàn Văn cảm thấy mình chưa từng thấy qua người nào mặt dày vô sỉ như vậy, lúc trước trượng phu nàng ta muốn ở lại Đoàn phủ ăn chực cũng thôi đi, hiện giờ nàng ta lại còn đòi ăn điểm tâm?
Đoàn Văn cười lạnh, Cố Vân Đông thì lại tỏ vẻ vô tội: "Không có sao? Vậy quên đi, nghĩ đến đúng là cách đãi khách của các ngươi không giống với tưởng tượng của ta cho lắm”
"Có, đương nhiên là có." Đoàn Văn cười lạnh, trong lòng nàng ta nhận định Cố Vân Đông đang cố ý làm khó bọn họ. Rõ ràng trong lòng còn đang oán hận phụ thân mình, hết lần này tới lần khác lại muốn tỏ vẻ hào phóng trước mặt Đậu Phụ Khang mà dễ dàng cho qua việc này, kết quả vừa quay đầu lại đã bắt đầu làm khó nàng ta đúng không?
Muốn bánh ngọt, đúng không?
Đoàn Văn quay đầu phân phó nha hoàn nhà mình: "Ngươi đi lấy thêm mấy món điểm tâm tới đây, nhất là mấy món ta thích ăn, cũng cho Thiệu phu nhân nếm thử”
Nha hoàn kia tiếp nhận ánh mắt tiểu thư nhà mình, sau khi hiểu ra, lập tức quay người đi xuống.
Rất tốt, chỉ chốc lát sau, Đồng Thủy Đào cũng thừa dịp các nàng nói chuyện mà đi ra.
Nàng ấy dựa theo lời tiểu thư nói, tìm kiếm xung quanh.
Không nghĩ tới thật đúng là tìm được Đoàn Uyển đang ẩn thân trong một căn phòng nhỏ để công cụ cắt tỉa cách đó không xa.
Vẫn là Đoàn Uyển nhìn thấy nàng ấy trước, sau đó từ trong chỗ trốn đi ra.
Nàng ấy ngẩn người: "Sao ngươi lại tới đây?”
“Tiểu thư và cô gia nhà chúng ta đều tới, đến cứu cô nương."
Đoàn Uyển áy náy, quả nhiên nàng vẫn làm cho người ta thêm phiền toái.
Lúc trước nàng quả thật trốn ở trong núi giả, nhưng sau khi gặp Đậu Phụ Khang, tuy rằng nói không ít lời với nhau, nhưng Đoàn Uyển vẫn không dám dễ dàng tín nhiệm hắn, cho nên sau khi Đậu Phụ Khang rời đi, nàng đã đổi chỗ ẩn náu.
Nàng nghĩ, chẳng may Đậu Phụ Khang bán đứng mình, nói cho nhị thúc biết mình trốn ở trong núi giả, nhị thúc nhất định sẽ phái người đi tìm. Đến lúc đó không tìm thấy ở núi giả, sẽ cho rằng nàng trốn đến nơi khác, cho nên Đoàn Uyển vẫn tiếp tục ẩn nấp ở hậu viện này.
Nếu Đồng Thủy Đào biết ý nghĩ này của nàng ấy, chỉ sợ sẽ chê cười nàng ấy ngây thơ.
Nhưng hiện giờ những cái khác đều không quan trọng, trước tiên nói chính sự quan trọng hơn.
"Thời gian của chúng ta có hạn, ta nói ngắn gọn vậy. Tiểu thư và cô gia hiện giờ đều ở bên ngoài kéo dài thời gian, cô nương hiểu rõ địa hình Đoàn phủ, lát nữa cô nương hãy làm như vậy..."
Đồng Thủy Đào nhỏ giọng nói rõ ràng kế hoạch Cố Vân Đông giao cho nàng.
Đoàn Uyển nghe xong nháy mắt mấy cái: "Như vậy là được sao?"
“Đúng, cô nương làm xong thì đến cửa sau trốn, đến lúc đó ta sẽ đưa cô nương đi ra ngoài."
Đoàn Uyển nuốt nước miếng, một hồi lâu mới gật đầu nói: "Ta, ta biết rồi, ta chắc chắn có thể làm được.”
"Ừm, cô nương tự mình cẩn thận một chút. Ngoài ra, trên đường đi, không thể tin tưởng ai, cô nương biết chưa?”
Đoàn Uyển nghĩ đến chuyện mình tiến vào Đoàn phủ lại bị người ta bán đứng, sắc mặt trong nháy mắt trở nên nghiêm túc hơn rất nhiều, vội vàng gật đầu: "Yên tâm, chính ta sẽ chú ý.”
Đồng Thủy Đào lại dặn dò vài câu, lúc này mới có chút không yên tâm rời đi.
Một lần nữa trở lại phòng trồng hoa bên kia, vừa lúc nha hoàn Đoàn Văn cũng bưng điểm tâm tới.
Đồng Thủy Đào lập tức tiến lên hỗ trợ, đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, khẽ gật đầu.
Cố Vân Đông biết nàng đã làm được, vừa thích ý ăn điểm tâm, vừa tiếp tục thưởng thức hoa trong phòng hoa.
Đoàn Văn ở một bên xùy lạnh một tiếng, ăn nhiều một chút, no chết ngươi.
Đáng tiếc, Cố Vân Đông ăn cực kỳ chậm, bộ dáng 'Ta là thục nữ nên nhai kỹ nuốt chậm'.
Đợi đến khi cô chậm rãi ăn xong hai miếng bánh, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng kêu sợ hãi.
Cố Vân Đông híp mắt lại, chậm rãi nhìn về phía cửa hậu viện.
Đoàn Văn lại bị dọa tới kinh hãi, cúc Hàng Bạch vừa vuốt ve trên tay đã bị nàng ta trực tiếp bóp đứt.
Nàng ta nhất thời đau lòng vô cùng, tức giận nói với nha hoàn: "Đi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không biết trong phủ có khách sao? Làm ầm lên như vậy thì ra thể thống gì nữa?”
"Dạ, tiểu thư." Nha hoàn kia rất nhanh đã chạy ra ngoài.
Lát sau lại chạy trở về, trên mặt mang theo vẻ lo lắng: "Tiểu thư, không hay rồi, phòng khách phía đông bốc cháy."
Đoàn Văn bất ngờ quay đầu: "Ngươi nói cái gì vậy? Cháy rồi sao?" Nàng ta vội vã chạy ra ngoài phòng trồng hoa.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào liếc nhau, cũng theo sau rời khỏi phòng hoa.
Vừa mới đi ra hậu viện, đã nhìn thấy hạ nhân trong Đoàn phủ ai nấy đều chạy về phía đông, trong tay cầm các loại công cụ chữa cháy.
Cố Vân Đông quay đầu nhìn về phía đông, nơi đó quả nhiên đã có ánh lửa ngút trời, tiếng thét chói tai không ngừng.
Cô đi theo Đoàn Văn đi về phía trước, đi được một nửa vừa hay thấy được đám người Thiệu Thanh Viễn cũng vội vã chạy đến.
Ánh mắt Đậu Phụ Khang mang theo thâm ý đảo quanh mặt Cố Vân Đông một vòng, cô coi như không phát hiện, chỉ sốt ruột nói: "Đang yên đang lành sao có thể bốc cháy được? Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi, người trong phủ không có việc gì chứ?"
“Còn chưa rõ, trước tiên đi qua xem một chút."
"Được."
Sau đó hai vợ chồng nắm tay nhau đi về phòng khách phía đông, Đoàn nhị gia đang ở đó vội vàng hoảng hốt hô: "Mau đi lấy nước, đừng ngây ngốc ở đó, ngọn lửa này càng cháy càng lớn rồi.”
Hạ nhân lần lượt chạy về phía này, xách nước lấy chăn bông rút chổi, cảnh tượng cực kỳ hỗn loạn.
Bởi vậy, ai cũng không chú ý một người ngoài như Đồng Thủy Đào lúc này đã không thấy.
Đậu Phụ Khang nhíu mày nhìn trận hỏa hoạn này, một lát sau đi đến bên cạnh Đoàn nhị gia hỏi: "Trong phòng có người không?”
Đoàn nhị gia muốn nói mình nào biết có người hay không? Cho dù có, đó cũng chỉ là hạ nhân trong phủ mà thôi.
Nhưng đối diện là Đậu Phụ Khang, ông ta chỉ có thể đè nén nóng nảy trả lời: "Không có, đây là phòng khách, ngày thường cũng chỉ có hạ nhân tới quét dọn sửa sang lại mà thôi, hôm nay hạ nhân đều đi tìm... Ý ta là, hôm nay không có ai trong đó.”
Đậu Phụ Khang nói: "Tiếp tục như vậy không phải là biện pháp, quá hỗn loạn, bên này dập bên kia lập tức lại cháy. Ngươi phân phó xuống, để mọi người nghe theo chỉ huy của ta, miễn cho phòng khách bên cạnh cũng bốc cháy."
“Được được được." Đoàn nhị gia lập tức sai hạ nhân lại đây nghe Đậu Phụ Khang phân phó tiến hành dập lửa một cách có trật tự.
Đậu Phụ Khang có kinh nghiệm, mắt thấy trận hỏa hoạn này chậm rãi nhỏ xuống, Đoàn nhị gia cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tỉnh táo lại, ông ta lập tức nghĩ đến trận hỏa hoạn này đến quá kỳ quái, xung quanh phòng khách này tuy rằng khô ráo, nhưng cũng không đến mức đang yên đang lành lại nổi lửa lên, khẳng định là có người phóng.
Đoàn Uyển! Nhất định là Đoàn Uyển! !
Đồng tử Đoàn nhị gia co rụt lại, vội vàng đi đến bên cạnh Đoàn nhị thẩm, nhỏ giọng nói: "Ngọn lửa này nói không chừng chính là Đoàn Uyển phóng, nó nhất định muốn thừa dịp này mang hai nha hoàn kia rời khỏi Đoàn phủ, ngươi nhanh chóng dẫn người đi xem một chút, ngàn vạn lần không thể để cho bọn chúng chạy trốn."
Đoàn nhị thẩm phục hồi lại tinh thần: "Được, ta biết rồi, lập tức đi ngay.”
Nói xong bà ta dẫn theo mấy bà tử vội vàng rời đi.
Cố Vân Đông nhìn bóng lưng các nàng rời đi, rất nhanh lại thu hồi tầm mắt, nhìn phế tích trước mặt thở dài: "Thật sự không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy, Đoàn nhị gia, ta rất thông cảm với ông vì việc vừa gặp phải, xem ra bữa cơm hôm nay không ăn được rồi.”