Chương 648: Cứu người
Khóe miệng Đoàn nhị gia giật giật, đến lúc này rồi ngươi còn nhớ thương chuyện ăn cơm??
Ông ta ngoài cười nhưng trong không cười, nói: "Chiêu đãi không chu đáo, vậy không tiễn.”
Cố Vân Đông gật đầu: "Quả thật rất không chu đáo."
Sau đó liếc mắt, cùng Thiệu Thanh Viễn xoay người rời đi.
Đoàn nhị gia: "..." Lần sau đừng để ông ta đụng phải nữa.
Đậu Phụ Khang cũng muốn cáo từ, nhưng nhìn tình huống trước mắt, nếu hắn cũng đi thì sẽ có chút khả nghi.
Hắn quay đầu nhìn phế tích trước mặt, thở phào… là vị đại tiểu thư Đoàn gia kia làm sao?
Rốt cuộc cũng là đại tiểu thư Đoàn gia, rất quen thuộc với cấu trúc Đoàn phủ. Phòng cho khách bên này luôn không ai sử dụng, cho dù đốt một ngọn lửa cũng sẽ không làm người khác bị thương, chỉ cần dập lửa kịp thời, cũng không đến mức thiêu rụi cả những phòng ở xung quanh.
Cho nên nàng đã lặng lẽ rắc dầu, sau đó châm lửa.
Thừa dịp mọi người hỗn loạn dập lửa, nhanh chóng chạy đến phòng Chỉ Lan Tuệ Lan.
Vốn ngoài phòng kia có bà tử và hộ vệ trông coi, nhưng bởi vì Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến náo loạn một hồi, hộ vệ cũng đi rồi.
Lại bởi vì nghe được tiếng lửa, một trong hai bà tử cũng rời đi.
Bà tử còn lại, Đoàn Uyển thừa dịp bà ta không chú ý đã đánh một gậy vào đầu, đánh ngất xong mới vọt vào trong phòng.
Chỉ Lan đã bị sốt hôn mê, Tuệ Lan ngược lại còn tốt, tuy rằng cũng bị thương nhưng còn có thể miễn cưỡng chiếu cố Chỉ Lan.
Nhìn thấy Đoàn Uyển, Tuệ Lan thiếu chút nữa bật khóc.
Đoàn Uyển cẩn thận đỡ Chỉ Lan, cùng Tuệ Lan rời khỏi phòng đi tới cửa sau.
Đi được một nửa, Đồng Thủy Đào đã tới đón các nàng.
Đoạn Uyển luôn căng thẳng cuối cùng cũng buông lỏng.
Đến cửa sau, Đoàn Uyển nhìn thấy hai người trông cửa đã ngất đi, mấy người vội vàng rời khỏi Đoàn phủ.
Xe ngựa dừng trong một con hẻm cách Đoàn phủ không xa, Đồng Thủy Đào đỡ các nàng đi lên, mới một lần nữa trở về Đoàn phủ, yên lặng trở lại bên cạnh Cố Vân Đông.
Ngay sau đó mấy người Cố Vân Đông cũng cáo từ, đường đường chính chính đi ra từ cửa lớn Đoàn phủ.
Mãi cho đến khi ra khỏi cửa, Cố Vân Đông mới hỏi: "Người đã cứu ra?"
“Tiểu thư yên tâm, đều đã ra ngoài, đang ở trong xe ngựa." Đồng Thủy Đào vừa đưa bọn họ đi vào trong ngõ nhỏ, vừa nói: "Muội cũng đã đưa thuốc hạ sốt cho Đoàn cô nương.”
Trong lúc nói chuyện, đoàn người đã đi tới trước xe ngựa.
Nghe được động tĩnh, Đoàn Uyển vén một góc rèm lên nhìn ra bên ngoài, thấy là Cố Vân Đông, lúc này vui vẻ: "Vân Đông.”
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào lên xe, không nghĩ tới vừa mới chui vào Tuệ Lan đã nặng nề dập đầu ba cái: "Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương cứu tiểu thư nhà chúng ta.”
Xem ra chút thời gian này, Đoàn Uyển đã kể lại mọi chuyện với nàng ấy.
Cố Vân Đông khoát tay: "Những chuyện này khoan đã nói, trên người các ngươi đều có thương tích, chữa bệnh trước quan trọng hơn.”
Xe ngựa một đường chạy tới cửa hàng tạp hóa của Cố Vân Đông.
Cuối cùng dừng ở cửa sau cửa hàng tạp hóa, Thiệu Văn xuống xe gõ cửa, ông cụ Vu vội vàng mở ra, nhìn thấy đoàn người bọn họ còn sửng sốt một chút.
Cho đến khi nhìn thấy Đồng Thủy Đào cõng một cô nương bị thương xuống, ông mới tránh người qua, nhỏ giọng nói: "Tiến vào.”
Phía sau cửa hàng tạp hóa có vài gian phòng, ông Vu dẫn bọn họ đến một gian phòng sạch sẽ lại rộng rãi, trước tiên trải giường cho Chỉ Lan nằm xuống.
Nhìn hai vị cô nương bị thương, ông Vu hỏi: "Cố nha đầu, có muốn ta đi mời đại phu tới không?”
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút, nói: "Người có quen biết nữ đai phu nào đáng tin không?”
Thiệu Thanh Viễn là đại phu, nhưng Chỉ Lan Tuệ Lan bị đánh, vết thương trên người cần bôi thuốc trị liệu, Thiệu Thanh Viễn tất nhiên không tiện động thủ, nữ đại phu đến sẽ thuận tiện hơn.
Ông Vu thật sự không biết, nhà bọn họ chỉ có ba đại nam nhân, ngày thường có người đau ốm cũng đi y quán tìm đại phu xem, không có nửa điểm tiếp xúc với nữ đại phu.
Vẫn là Thiệu Thanh Viễn nói: "Y quán Huệ Dân cách nơi này không xa, chắc ở đó sẽ có nữ y."
Ánh mắt Cố Vân Đông sáng lên: "Đúng vậy, sao ta lại quên bọn họ.”
Y quán Huệ Dân của phủ Vạn Khánh mới mở từ năm ngoái, nhưng với tư cách là y quán lớn của cả nước, trong y quán bình thường đều có nữ y.
Cố Vân Đông và y quán Huệ Dân coi như là quen biết cũ, biết danh tiếng y quán nhà bọn họ luôn không tệ, đáng tin cậy có thể tín nhiệm.
Đồng Thủy Đào lập tức xung phong: "Muội đi mời.”
Nàng chạy ra khỏi cửa hàng tạp hóa ngay lập tức.
Đoàn Uyển quay đầu nhìn Chỉ Lan Tuệ Lan, lau nước mắt. Một lát sau ngẩng đầu nói với Cố Vân Đông: "Vân Đông, lần này thật sự cám ơn cô, ta vốn không muốn gây thêm phiền toái cho các ngươi, không nghĩ tới vẫn liên lụy đến các ngươi. Xin lỗi, ta quá vô dụng.”
Cố Vân Đông vốn thật sự muốn mắng chửi nàng, có cái gì không thể mọi người cùng thương lượng sao?
Cô liếc nàng ấy một cái: "Ngươi biết sai là được rồi, lần sau đừng xúc động như vậy. Nhưng ngọn lửa kia ngươi làm không tệ, cũng là ngươi tự mình đưa hai nha hoàn ra ngoài, điểm ấy không dễ dàng, có tiến bộ."
Đoàn Uyển bất ngờ ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia vui mừng: "Ta, ta thật sự làm không tệ sao?"
“Ừm, rất tốt." Hết thảy cũng rất thuận lợi.
Đoàn Uyển lau mặt, trước kia nàng cũng được khen rất nhiều lần, nhưng chưa từng giống như lần này, bị khen đến toàn thân ấm áp, cả trái tim cũng nở hoa theo.
Đoàn Uyển hít sâu một hơi, nàng đã trưởng thành.
Một lúc sau Đồng Thủy Đào đã đưa một nữ y trở về, nữ y kia không nói hai lời lập tức kiểm tra vết thương cho Chỉ Lan đang hôn mê.
Nghe Tuệ Lan nói, sau khi hai người bị thương đã không được chữa trị, thỉnh thoảng sẽ có chút cơm thừa canh cặn để đệm bụng. May mắn hiện giờ thời tiết đã chuyển lạnh, nếu không vết thương trên người các nàng sợ là không dễ chữa.
Mấy người Cố Vân Đông đều ở bên ngoài chờ, ba người Vu gia cũng tới. Bọn họ đã gặp Đoàn Uyển, biết nàng là ai.
Chỉ là ba người cũng không hỏi nhiều, xoay người đi phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.
Mãi cho đến sau khi ăn cơm xong, y nữ kia mới mệt mỏi đi ra. Sau khi dặn dò phải nghỉ ngơi thật tốt và kê đơn thuốc mới rời đi.
Cố Vân Đông đang muốn vào phòng xem một chút, Đậu Phụ Khang lại đến.