Chương 649: Nàng không muốn lấy đại cục làm trọng
Vừa vào, Đậu Phụ Khang liền hỏi: "Đại tiểu thư Đoàn gia đâu?"
Cố Vân Đông đã từ trong miệng Đoàn Uyển biết chuyện nàng và Đậu Phụ Khang gặp mặt, hôm nay nghe hắn hỏi, không khỏi ghé mắt đánh giá hắn: "Ngươi quan tâm nàng làm gì vậy?”
Đậu Phụ Khang: "..." Bởi vì nàng là đại tiểu thư Đoàn gia chứ sao.
Cố Vân Đông nhìn vào bên trong, nói: "Ở bên trong, hai nha hoàn của nàng bị thương.”
Đậu Phụ Khang nghe vậy, cũng không hỏi nhiều nữa.
Hắn tới đây, kỳ thật cũng vì đưa một tin tức cho bọn họ: "Đoàn nhị gia đang tìm kiếm người phóng hỏa, nghe nói có người lẻn vào Đoàn gia trộm đồ, lúc bị Đoàn gia bắt giữ bởi vì trong lòng lo lắng cho nên phóng hỏa, làm cho mấy hạ nhân Đoàn gia bị thương, cho nên Đoàn nhị gia báo quan, hiện tại tìm người khắp nơi.”
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày: "Ông ta còn dám báo quan?”
Rõ ràng tìm Đoàn Uyển, lại còn dám làm lớn chuyện.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, nháo lớn thì thế nào, chỉ cần tìm ra Đoàn Uyển, ông ta có thể bắt về phủ. Về phần sau khi trở về phủ phải đối phó với nàng ra sao, đó chính là chuyện của Đoàn phủ.
Còn những chuyện trước đó Đoàn nhị gia làm với Đoàn Uyển, cũng không có chứng cớ, cho dù Đoàn Uyển đi ra tố cáo, bọn họ cũng có thể chối, không đáng sợ.
Cố Vân Đông trợn trắng mắt, Đoàn nhị gia này thật sự đáng giận.
Trong lúc nói chuyện, Đoàn Uyển từ trong phòng đi ra.
Nhìn thấy Đậu Phụ Khang thì sửng sốt, biểu tình đã không còn đề phòng như lúc ở núi giả, nàng hơi gật đầu: "Đậu công tử."
Đậu Phụ Khang suy nghĩ một chút: "Ta muốn nói chuyện riêng với cô nương, không biết có tiện không?"
Đoàn Uyển gật đầu: "Có thể.”
Đậu Phụ Khang và Đoàn Uyển đi đến phòng bên cạnh nói chuyện.
Đợi đến khi hai người đi ra, đã là nửa canh giờ sau đó, cũng không biết nói cái gì mà lâu như vậy.
Đậu Phụ Khang nói xong liền rời đi, Đoàn Uyển lại còn sững sờ ngồi ở trên ghế bất động.
Cố Vân Đông đứng bên cạnh nàng ấy hỏi: "Làm sao vậy?"
Đoàn Uyển hoàn hồn, cười khổ lắc đầu: "Không có gì." Chỉ là Đậu Phụ Khang phân tích cho nàng tình huống trước mắt, cho nàng hiểu được giờ này khắc này, nàng chẳng những không thể trả thù nhị thúc nhị thẩm, thậm chí còn phải giúp đỡ tìm đến những người đang trung thành với đại ca, nói họ tạm thời phục tùng phân phó an bài của nhị thúc.
Đoàn Uyển cảm thấy trong lòng rất khó chịu, nàng chỉ là một đại tiểu thư không am hiểu thế sự, nàng căn bản không muốn lấy đại cục làm trọng, không muốn để cho nhị thúc nhị thẩm thống khoái, nàng ước gì những quản sự kia tìm nhị thúc gây chuyện, ngáng chân bọn họ.
Nhưng mà, Đoàn gia, là tâm huyết của đại ca nàng. Những quản sự kia, có thể chống đỡ được áp lực nhất thời lại không chịu nổi một đời, nếu tiếp tục đối nghịch với nhị thúc, hậu quả chính là bọn họ sẽ mất việc.
Đoàn Uyển có chút mờ mịt nhìn về phía Cố Vân Đông: "Vân Đông, nếu là cô, cô sẽ làm thế nào?”
Cố Vân Đông biểu tình rối rắm, vẻ mặt táo bón.
Một lúc lâu sau mới nói: "Phương pháp của ta, có lẽ không thích hợp với ngươi."
Nhưng Đoàn Uyển vẫn muốn biết: "Cô nói cho ta biết đi."
“Được rồi." Cố Vân Đông thở dài: "Nếu là ta, ta sẽ giết chết nhị thúc nhị thẩm, nắm toàn bộ sản nghiệp Đoàn gia trong tay mình. Yêu cầu của Đậu tham tướng là Đoàn gia không thể ngã xuống, mà ta có năng lực chống đỡ Đoàn gia, lo lắng của bọn họ tất nhiên cũng không tồn tại."
Đoàn Uyển: "..." Nàng đã muốn khóc.
Quả nhiên cách này không thích hợp với nàng, nàng không có năng lực kia...
Nàng cúi đầu, suy nghĩ một lát chỉ có thể nói: "Vậy, vậy ta chỉ có thể buông xuống ân oán cá nhân, trước mặc kệ nhị thúc nhị thẩm, chống đỡ Đoàn gia.”
Kỳ thật cho dù nàng muốn trả thù nhị thúc nhị thẩm, nàng cũng không làm được.
Cố Vân Đông nhún vai: "Không sao, cứ từ từ. Cũng không phải là không cho ngươi tìm bọn họ tính sổ, chờ ngươi có đủ thực lực, vẫn có thể trả lại."
“Ừm." Đoàn Uyển hít sâu một hơi, lúc này mới cảm thấy cả người thoải mái hơn nhiều, quả nhiên tìm Vân Đông nói chuyện vẫn rất hữu dụng: "Ta chờ Chỉ Lan Tuệ Lan tốt hơn rồi nói sau.”
Nàng ấy đã trưởng thành.
Quả nhiên, những ngày tiếp theo.
Đoàn nhị gia ở bên ngoài khí thế hừng hực tìm người, đương nhiên cũng có người tìm đến cửa hàng tạp hóa Cố gia, nhưng chỉ đứng ở phía trước cửa hàng kiểm tra cho có lệ, hậu viện sẽ không tới.
Mục tiêu của Đoàn nhị gia, phần lớn tập trung ở những khách điếm hoặc nhà thuê.
Đáng tiếc, vẫn không có tiến triển.
Mà Đoàn Uyển, dưới sự trợ giúp của Đậu Phụ Khang, đã liên lạc với những quản sự còn đứng về phía nàng. Lấy lý do nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đại ca trở về, nói bọn họ bảo tồn thực lực tạm thời quy thuận Đoàn nhị gia.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở nhà ôn chuyện, thuận tiện tìm hiểu tình huống hai năm nay của cửa hàng.
Vốn cô và Thiệu Thanh Viễn chỉ định ở lại phủ Vạn Khánh vài ngày, sau đó ngồi thuyền đi kinh thành.
Hiện giờ xảy ra chuyện của Đoàn Uyển, hơn nữa Đậu Phụ Khang và Thiệu Thanh Viễn cũng đã lâu không gặp lại, càng ngày càng hợp ý, cho nên vẫn chưa đi được.
Nhưng Cố Vân Đông cũng không có khả năng ở lại phủ Vạn Khánh mãi, nếu Đoàn Khiêm vẫn không xuất hiện thì làm sao bây giờ?
Vì vậy, cô cũng đang lên kế hoạch rời đi.
Mấy ngày nay Đoàn Uyển đi theo cô học tập một chút chuyện kinh doanh, nàng ấy cảm thấy mình không thể mơ hồ mãi. Nhất là nghe nói phủ Tuyên Hòa bên kia có một vị đại tiểu thư Nhiếp gia, trong nhà cũng là thiên kiều bách sủng, nhưng vẫn cùng Cố Vân Đông mở tiệm trà sữa, nàng ấy hâm mộ vô cùng.
Nàng ấy cũng muốn trở thành người như vậy, tương lai có thể trợ giúp đại ca, không đến mức đại ca vừa xảy ra chuyện mình đã hoàn toàn bó tay.
Thậm chí Đoàn Uyển nghĩ có phải cũng có thể cùng Cố Vân Đông hợp tác mở một cửa hàng gì đó.
"Ta cũng có một ít bạc, nhưng hiện tại còn ở trong phủ, ta không thể lấy ra. Chờ khi nào lấy ra được, chúng ta có thể cùng nhau mở cửa hàng được không. Cái cửa hàng trà sữa mà cô nói ta nghe rất thú vị, dù sao cô cũng phải mở chi nhánh, mở một cửa hàng ở kinh thành, vậy ở phủ Vạn Khánh cũng có thể mở một cửa hàng đúng không? Cửa hàng ở phủ Vạn Khánh này, cũng cho ta nhập chút cổ phần, được không?”
Cố Vân Đông nhướng mày, chủ ý này... Dường như cũng không phải là không thể.
Không nói đến cô, mà Đái phu nhân và Nhiếp Song cũng sẽ không thỏa mãn nếu chỉ mở hai cửa hàng. Mà mở cửa hàng ở phủ thành khác, tất nhiên tìm người địa phương đến quản lý mới thích hợp.