Chương 650: Đoàn Khiêm có tin tức
Cố Vân Đông và Đoàn Uyển ở chung mấy ngày nay, kỳ thật cũng có một chút nhận thức mới với Đoàn Uyển.
Người này trước kia tuy rằng ngây thơ, nhưng phương diện kinh doanh cũng không phải là không biết gì hết.
Xem ra nàng ấy cũng thừa hưởng đầu óc kinh doanh của cha và anh, chỉ cần nghiêm túc học tập, làm chủ hoàn toàn không phải là vấn đề nha.
"Việc này ta phải thương lượng với Đái phu nhân trước, dù sao tiệm trà sữa cũng không phải do một mình ta làm chủ."
Đoàn Uyển lập tức dùng sức gật đầu.
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: "Hơn nữa nếu như ngươi có thời gian, chờ sau khi đại ca ngươi tìm về, ngươi cũng có thể đi phủ Tuyên Hòa một chuyến, cảm thụ một chút cửa hàng trà sữa có bộ dạng gì, vận hành thế nào."
Đoàn Uyển: "Đi, đi phủ Tuyên Hòa..."
Cố Vân Đông đột nhiên phản ứng lại, đúng rồi, đầu năm nay nữ nhân đi xa một lần cũng không dễ dàng.
Cố Vân Đông suy nghĩ: "Thôi, sau này ta tìm một người đang làm việc trong tiệm trà sữa đến phủ Vạn Khánh một chuyến. Nhưng chuyện này cần thời gian, ta còn phải đi kinh thành, nếu ngươi quả thật muốn mở tiệm trà sữa, có lẽ trước tiên có thể tìm cửa hàng thích hợp.”
Đoàn Uyển liên tục gật đầu.
Tuy rằng Cố Vân Đông nói sẽ tìm người đến phủ Vạn Khánh hỗ trợ, nhưng suy nghĩ tự mình đi phủ Tuyên Hòa đã cắm rễ sâu trong đáy lòng nàng. Nàng ấy rất muốn đi xem.
Bởi vì cửa hàng trà sữa mà Cố Vân Đông miêu tả, thật sự khiến người ta rất khao khát.
Đáng tiếc hiện giờ hết thảy đều chỉ là suy nghĩ mà thôi, lúc này Đoàn Uyển ngay cả cửa hàng tạp hóa cũng không thể đi ra ngoài.
Chỉ Lan Tuệ Lan đã khá hơn rất nhiều, sau khi hai người có thể xuống giường, lại cảm ơn phu thê Cố Vân Đông.
Không chỉ cảm ơn họ đã cứu tiểu thư, mà còn cảm ơn họ đã cứu mình.
Bảy ngày sau, Đậu Phụ Khang vội vàng chạy đến hậu viện cửa hàng tạp hóa, trên mặt khó nén được vẻ mừng rỡ: "Có tin tức của Đoàn Khiêm.”
Lời này vừa nói ra, Đậu Phụ Khang cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thật sự không có biện pháp, đoạn thời gian Đoàn Khiêm mất tích này, mặc dù mình đã cật lực trợ giúp Đoàn nhị gia, những quản sự kia cũng đã phục tùng quyết định của Đoàn nhị gia.
Nhưng Đoàn nhị gia luôn có những chủ ý cùi bắp. Cho dù có cấp dưới và trợ thủ có năng lực đến đâu, cũng không giúp được một chủ nhân hồ đồ.
Đậu Phụ Khang thật sự chịu đủ rồi, hơn nữa Đoàn nhị gia càng ngày càng quá phận, quản lý sản nghiệp lớn như vậy thế nhưng còn có tâm tư cân nhắc đem Đoàn Văn nhét cho hắn.
Cho nên có tin tức Đoàn Khiêm, Đậu Phụ Khang ngược lại rất kích động.
Đoàn Uyển nghe được tin tức này, hốc mắt trong nháy mắt đã đỏ lên, có chút thất thố nắm lấy tay Đậu Phụ Khang: "Thật sự có tin tức của đại ca ta? Huynh ấy còn sống, phải không?”
Đậu Phụ Khang nhìn tay nàng, Đoàn Uyển sửng sốt, vội vàng buông ra.
Đậu Phụ Khang ho nhẹ một tiếng, trên mặt có chút mất tự nhiên, một lát sau mới nói: "Đúng, Đoàn Khiêm còn sống.”
Đoàn Uyển hoan hô một tiếng, cả người thoáng chốc thả lỏng, Tuệ Lan phía sau vội vàng đưa tay đỡ lấy nàng, miễn cho nàng chống đỡ không nổi ngã xuống đất.
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn chạy tới, cũng nghe được tin tức, cùng thở phào một hơi.
Nhưng sau một khắc, Đậu Phụ Khang lại nhíu mày, nói: "Chỉ là tin tức về Đoàn Khiêm, truyền về có chút kỳ quái.”
"Có gì kỳ quái?" Đoàn Uyển khẩn trương hỏi.
Đậu Phụ Khang cau mày, thấp giọng nói: "Hắn bị người ta đuổi giết, rơi xuống sông mới có thể mất tích không thấy. Lúc ấy hộ vệ đi cùng hắn đã tìm kiếm hai ngày dọc theo dòng sông nhưng không tìm được, cũng không biết bị cuốn đến nơi nào. Hắn vẫn còn bất tỉnh khi người của chúng ta tìm thấy.”
Về sau hộ vệ bảo gã sai vặt của Đoàn Khiêm trở về Đoàn phủ báo tin, vốn trông cậy vào việc Đoàn nhị gia nhanh chóng phái người đi tìm đại thiếu gia, ai biết Đoàn nhị gia lại ước gì Đoàn Khiêm không trở về được, trực tiếp chết ở bên ngoài mới tốt.
Gã sai vặt kia lúc Đoàn Khiêm mất tích cũng không ở bên người, cho nên không rõ nguyên nhân hắn mất tích, hộ vệ cảm thấy chuyện này kỳ lạ, nên không nói cụ thể cho hắn nghe.
May là người của Đậu tham tướng chạy đến phủ Khánh An, tìm được hộ vệ kia, mới biết được Đoàn Khiêm bị người đuổi giết.
"Ca ca ta làm sao lại bị người ta đuổi giết ở phủ Khánh An? Chẳng lẽ đắc tội người nào ở phủ Khánh An?" Đoàn Uyển vừa nghe hai chữ đuổi giết, trong lòng cũng nhấc lên.
Đậu Phụ Khang nói: "Điều kỳ lạ chính là ở chỗ này, Đoàn Khiêm đi phủ Khánh An bàn chuyện làm ăn với người ta, cũng không chạm đến lợi ích của bất luận kẻ nào. thương hộ kia hợp tác với Đoàn Khiêm cũng rất hài lòng, Đoàn Khiêm mất tích hắn ngược lại là người sốt ruột nhất. Đám người kia giống như đột nhiên xuất hiện, có thâm cừu đại hận với Đoàn Khiêm vậy.
Thiệu Thanh Viễn hỏi: "Có phải là kẻ thù ở phủ Vạn Khánh không?”
“Không có khả năng, chuyện Đoàn Khiêm đi phủ Khánh An được giấu kín, ngay cả Đoàn nhị gia cũng không biết, nếu không phải gã sai vặt kia trở về báo tin, chỉ sợ ông ta cũng không biết Đoàn Khiêm lại chạy xa như vậy. Hơn nữa nếu muốn giết Đoàn Khiêm, trên đường đi phủ Khánh An xuống tay là thích hợp nhất, không có đạo lý để cho hắn bình an vô sự đến phủ thành sau đó lại xuống tay.”
Đoàn Uyển ở một bên gật đầu: "Đúng, đại ca ta chỉ nói với ta chuyện mình đi phủ Khánh An, còn dặn dò ta đừng nói cho ai, ngay cả Chỉ Lan Tuệ Lan ta cũng chưa từng nói."
Nói như vậy, thực sự có vấn đề.
Đoàn Khiêm đắc tội với người nào muốn đẩy hắn vào chỗ chết như vậy?
"Việc này vẫn nên chờ Đoàn Khiêm trở về rồi nói sau đi, cho dù hắn không biết rõ ràng, nhưng trong lòng chắc cũng có tính toán." Cố Vân Đông nói: "Bây giờ hắn đã trở lại chưa?”
Đậu Phụ Khang gật đầu: "Đang trên đường trở về, đại khái qua mấy ngày nữa sẽ đến phủ thành.”
Đoàn Uyển chắp hai tay lại, nhắm mắt lẩm bẩm: "May mắn, may mắn đại ca còn sống, huynh ấy còn sống.”
Mấy ngày nay nàng lo lắng đề phòng, mỗi đêm đều không ngủ được, vừa ngủ sẽ gặp ác mộng, chỉ sợ không bao giờ gặp lại đại ca nữa.
Mà nàng chỉ có thể ở trong hậu viện cửa hàng tạp hóa, cho dù muốn đi chùa miếu dâng hương cầu Bồ Tát phù hộ cũng không làm được.
Hôm nay nghe được tin tức tốt, Đoàn Uyển chân thành cảm kích ông trời, cảm kích Đậu gia.
Nhưng bây giờ có một vấn đề.
“Sau khi Đoàn Khiêm trở về sẽ ở nơi nào?” Cố Vân Đông hỏi: "Theo lời huynh nói, hiện giờ trên người hắn còn có vết thương, cần phải điều trị thật tốt. Đưa về Đoàn phủ cũng không thích hợp lắm, dù sao cũng phải tìm một chỗ an trí mới được, còn không thể để cho Đoàn nhị gia biết.”
“Chuyện này các ngươi yên tâm, ta và phụ thân đã thương lượng xong. Đến lúc đó sẽ trực tiếp nói hộ vệ hộ tống hắn đến phủ tham tướng, trong phủ có đại phu cũng có thể chữa thương cho hắn.”
Tóm lại, hai cha con Đậu gia cũng ước gì Đoàn Khiêm sớm ngày khỏe lên để tiếp quản Đoàn gia.