Chương 651: Huynh muội gặp nhau
Chuyện của Đoàn Khiêm đã được sắp xếp ổn thỏa, mọi người cũng cảm thấy yên lòng, việc kế kiếp chính là đợi hắn trở về.
Năm ngày tiếp theo, Đoàn nhị gia vẫn không định từ bỏ việc tìm kiếm Đoàn Uyển.
Chẳng qua là không có chút tiến triển nào cả, khiến cho tính tình Đoàn nhị gia ngày càng gắt gỏng.
Ngày thứ năm, vừa mới ăn bữa sáng xong thì hạ nhân Đậu gia đã mang tin tốt đến cửa.
Đoàn Khiêm, đã trở lại.
Đoạn Uyển mừng đến nỗi suýt nữa thì đá văng cả giày, chạy thẳng vào trong viện, vội vàng hỏi không ngừng: “Ca ca thật sự đã về rồi ư? Huynh ấy như thế nào rồi? Có khỏe không? Có phải đã tỉnh lại rồi đúng không?”
Hạ nhân kia có chút ngượng ngùng nói: “Cụ thể thế nào thiếu gia không nói, chỉ nói tiểu nhân tới thông báo cho các ngài, để cho các ngài tự mình đến phủ xem.”
“Vậy, đi thôi.” Đoạn Uyển nhấc chân định đi ra ngoài viện.
Đi được hai bước, nàng đột nhiên phục hồi lại tinh thần, mạnh mẽ vỗ vào đầu mình một cái, rồi vội vã đi tìm Cố Vân Đông.
Khi Cố Vân Đông biết tin cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cô không định đến Đậu Phủ, để cho hai huynh muội Đoàn Uyển thoải mái hàn huyên.
Nhưng xem ý tứ của hạ nhân Đậu phủ, là Đậu Phụ Khang muốn mời bọn họ đến Đậu phủ làm khách.
Cô và Thiệu Thanh Viễn lập tức thay quần áo, lên xe ngựa từ cửa sau, đoàn người đi thẳng đến Đậu phủ.
Đậu Phụ Khang đã ngồi sẵn ở đó chờ bọn họ, Đậu tham tướng không có ở đây, hiện tại ông ấy rất bận rộn, phủ Vạn Khánh còn có mấy ung nhọt nhỏ chưa được thanh trừng sạch sẽ, thời gian ở nhà rất ít ỏi.
Bởi vậy trừ khoảng thời gian Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông tới phủ Vạn Khánh ra, cho tới bây giờ bọn họ vẫn chưa gặp lại ông ấy.
Đậu Phụ Khang dẫn bọn họ đi thẳng đến căn phòng mà hắn đã an bài cho Đoàn Khiêm. Trong phòng, đại phu đang bắt mạch cho Đoàn Khiêm.
Đoàn Khiêm tạm thời đang hôn mê, nhưng người đã không còn gì đáng ngại.
Ánh mắt của Cố Vân Đông dừng trên người Đoàn Khiêm, có lẽ khoảng thời gian này hắn sống không được tốt, cả người vô cùng tiều tụy, trên mặt còn có vết sẹo, đôi môi tái nhợt. Cùng với vị công tử phong lưu khỏe mạnh mà Cố Vân Đông gặp năm ngoái cứ như hai người khác nhau.
Cố Vân Đông thở dài một hơi, thấy đại phu đi ra, lập tức cùng Thiệu Thanh Viễn ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Đoàn Uyển vừa gạt nước mắt vừa nắm lấy tay Đoàn Khiêm.
Đại phu nói về tình trạng của Đoàn Khiêm: “Cũng may là Đoàn công tử có chút võ công phòng thân, lúc bị ngã xuống sông đã bảo vệ những vị trí trọng yếu, nên mới không nguy hiểm đến tính mạng. Nhưng mà nội thương khá nghiêm trọng, phải điều trị cẩn thận.”
Trước khi Đoàn Khiêm trở về từ phủ Khánh An đã từng tìm đại phu xem bệnh, nhưng phải bôn ba một đoạn đường dài, miệng vết thương lại bị nứt ra.
Đại phu lại dặn dò thêm một số việc cần chú ý, sau đó kê thuốc rồi rời đi.
Đến khi ba người Cố Vân Đông trở lại phòng một lần nữa, thì phát hiện Đoàn Khiêm đã tỉnh lại, đang an ủi Đoàn Uyển đang khóc nức nở.
Đoàn Uyển không muốn khóc, nhưng lại không kiềm được.
Ba người Cố Vân Đông thấy thế lại rời khỏi phòng, để cho huynh muội bọn họ trò chuyện.
Bọn họ nói chuyện đến tận buổi trưa, lúc hạ nhân Đậu gia bưng đồ ăn lên cho bọn họ, mấy người Cố Vân Đông mới đi theo vào.
Đoàn Khiêm nghe Đoàn Uyển kể lại những chuyện phát sinh mấy ngày hôm nay, khuôn mặt bình tĩnh của hắn có chút khó coi.
Nhưng sau khi nhìn thấy Cố Vân Đông, sắc mặt hắn lập tức hòa hoãn lại, vô cùng cảm kích nói: “Lần này cũng may là có các người, nếu không muội muội ta không giữ nổi cái mạng này.”
“Đoàn công tử không cần khách khí như vậy, cửa hiệu tạp hóa nhà chúng ta ít nhiều cũng nhờ có ngươi chiếu cố, mọi người giúp đỡ lẫn nhau mà thôi.”
Đoàn Khiêm bật cười, cửa hiệu tạp hóa của Cố gia nhờ hắn chiếu cố khi nào chứ! Nói cho cùng, lần này hai huynh muội bọn nợ Cố Vân Đông một ân tình lớn.
Quên đi, đợi hắn trị thương cho tốt, rồi từ từ nói, vẫn luôn còn cơ hội.
Đoàn Khiêm lại nhìn về phía Đậu Phụ Khang: “Đại ân của Đậu công tử, Đoàn mỗ xin đa tạ. Về sau nếu cần đến Đại mỗ, xin cứ việc phân phó.”
Đậu Phụ Khang thấy tinh thần hắn đã tốt hơn nhiều, cũng không lãng phí thời gian, trực tiếp dò hỏi hắn: “Đoàn công tử có biết người đuổi giết mình là người phương nào không? Tại sao lại đuổi giết ngươi?”
Đoàn Khiêm cúi đầu, trầm tư một lát rồi gật đầu: “Ta biết.”
Mấy người tức khắc trở nên hứng thú: “Là ai?”
“Mười mấy năm trước, có một nhóm bắt cóc trẻ con lẩn trốn trong mấy phủ thành lân cận, lừa bán không ít hài tử. Lúc ấy Đoàn gia tham dự vào chuyện này, khiến đám người đó bị bắt lại. Lúc ấy thủ lĩnh của nhóm người đó trực tiếp bị chém đầu, nhóm đó cũng tan rã. Không ngờ mười năm sau, thê tử của tên thủ lĩnh kia trở lại, hơn nữa còn tra ra được vụ án năm đó có sự nhúng tay của Đoàn gia, cho nên mới tìm cơ hội xuống tay với ta.”
Đoàn Khiêm thở dài một hơi nói: “Sau khi ta phát hiện có người theo dõi, cho người đi điều tra thì biết được mấy chuyện này. Không nghĩ tới trước khi đi lại sơ sẩy rơi vào bẫy của người khác, ngược lại để cho mình lâm vào khốn cảnh, thiếu chút nữa thì mất cả mạng.”
Hắn nói xong, ngẩng đầu lên, thì thấy biểu tình của mấy người trước mắt tràn đầy…… Kinh ngạc.
Có chuyện gì vậy, hắn nói rất khó hiểu ư? Có vấn đề gì mà khiến bọn họ có bộ dạng này?
Đậu Phụ Khang là người có phản ứng đầu tiên: “Ý của ngươi là, người đuổi giết ngươi lần này chính là đám người bắt cóc trẻ em mười mấy năm trước?”
Đoàn Khiêm ngẩn người: “Nói đúng ra, bọn chúng không phải cùng một nhóm. Thủ lĩnh hiện tại của những người này, là thê tử của tên thủ lĩnh năm đó.”
Đậu Phụ Khang hít sâu một hơi, hóa ra là như vậy, không ngờ mọi chuyện lại là thế này.
Hắn nắm lấy tay Đoàn Khiêm, cười khổ nói: “Nói như vậy, chuyện này là chúng ta liên luỵ ngươi.”
“Lời này là có ý gì?” Vẻ mặt Đoàn Khiêm mờ mịt.
Cố Vân Đông chỉ vào Đậu Phụ Khang và Thiệu Thanh Viễn đang đứng bên cạnh, nói: “Mấy đứa trẻ bị lừa bán năm đó, có hai người bọn họ.”
Đoàn Khiêm ngạc nhiên, ngay cả Đoàn Uyển cũng lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, chuyện này, ngay cả nàng cũng không biết.
Một lúc lâu sau, Đoàn Khiêm bật cười: “Chuyện này thật là……” Là duyên phận sao?
Chỉ có thể giải thích như vậy, không ngờ hai đứa bé bị bắt năm đó lại xuất hiện trước mặt mình.
Một người là công tử nhà Đậu tham tướng, một người là trượng phu của Cố Vân Đông.
Bọn họ còn hết lần này đến lần khác cứu mình và Uyển Nhi.
Cổ nhân thật không lừa người, có nhân tất có quả.
Trong nháy mắt Đậu Phụ Khang lập tức cảm thấy thân thiết, Thiệu Thanh Viễn cũng hơi hơi gật đầu.
Nhưng rất nhanh, chủ đề lại bắt đầu trở nên nghiêm túc: “Bọn bắt cóc trẻ em này thật đáng hận. Ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ quản đến cùng. Khoản nợ năm đó, ta sẽ tính rõ từ gốc đến ngọn với bọn chúng.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn về phía Cố Vân Đông, Cố Vân Đông biết ý định của hắn, lập tức cười tủm tỉm mở miệng: “Chàng muốn làm thì cứ làm đi, ta nhất định sẽ ủng hộ chàng.”
Chuyện xảy ra năm đó, đã để lại một vết thương lòng cho Thiệu Thanh Viễn.
Ai có thể nghĩ được, đám người bắt cóc sẽ quay trở lại, hơn nữa người đầu tiên mà bọn chúng tìm lại là Đoàn Khiêm chứ?
Ai mà biết được bọn hắn có thể tìm tới Đậu Phụ Khang và Thiệu Thanh Viễn hay không? Dù sao lúc trước chỉ có hai bọn họ chạy đi trước, mà Thiệu Thanh Viễn lại bị phu thê Lý lão đại bán cho bọn bắt cóc trẻ em, lần theo Lý lão đại là có thể tìm được tung tích của hắn, quả thực quá dễ dàng.
Năm đó Thiệu Thanh Viễn còn nhỏ, chỉ có thể chạy, nhưng mà bây giờ… đánh trả.