Chương 652: Cố Vân Đông tàn nhẫn độc ác?
Đừng nói Thiệu Thanh Viễn, ngay cả chính bản thân Cố Vân Đông, cũng căm thù đám người này đến tận xương tuỷ, có thể đánh chết thì đánh chết, tốt nhất là một lưới tóm gọn, đừng để lòi ra thêm đứa nhi nữ nhi tử nào tời kế thừa ‘sự nghiệp’ nữa.
Thiệu Thanh Viễn siết chặt lấy bàn tay cô: “Vậy kinh thành……”
“Chuyện đó không gấp, chàng cũng biết chúng ta đến Kinh Thành làm gì mà, đương nhiên đều nghe chàng.”
Thiệu Thanh Viễn rất muốn vươn tay ra ôm cô một cái, đáng tiếc bên cạnh có mấy đôi mắt đang nhìn chằm chằm bọn họ, quá phá hỏng không khí, chỉ có thể kiềm chế đôi tay mình, tâm trạng sung sướng khẽ nhếch khóe miệng.
Những người khác trong phòng: “……” Không hiểu sao lại có cảm giác bọn họ đáng lẽ không nên ở lại chỗ này.
Thiệu Thanh Viễn cũng đã phục hồi, nói: “Một khi đã như vậy, bao giờ chúng ta đi Phủ Khánh An?” Hắn nói với Đậu Phụ Khang, Đoàn Khiêm phải ở lại chỗ này dưỡng thương, vậy chỉ có hắn đi cùng Đậu Phụ Khang.
Đậu Phụ Khang nóng lòng, vừa muốn nói ngày mai lập tức xuất phát, không nghĩ tới lại bị Đoàn Khiêm cản lại.
“Thật ra không cần đến phủ Khánh An, chỉ cần tin ta còn sống được truyền đi, đám người kia sẽ lập tức chạy đến phủ Vạn Khánh.” Hắn nói: “Kể cả tin của ta không được truyền ra ngoài thì bọn họ vẫn sẽ đến đây nhanh thôi.”
Người trong phòng nhìn nhau: “Ý của ngươi là……”
“Nữ nhân kia đã điên rồi, bà ta vì muốn báo thù cho trượng phu, mà chuyện gì cũng làm ra được. Lần này xuống tay với ta, có lẽ tiếp theo sẽ ra tay với toàn bộ Đoàn gia.”
Nói đến đây, Đoàn Khiêm có chút lo lắng vỗ vỗ mu bàn tay Đoàn Uyển, sợ nàng sẽ gặp phải tình cảnh giống như mình.
“Nghe nói hai năm trước, dưới trướng nữ nhân kia có một người tên là Tiền Gia, thủ Đoàn tàn nhẫn chuyên ở phủ Khánh An tìm kiếm nam hài đồng cho Tần lâu Sở quán. Vốn dĩ nữ nhân kia định cho Tiền Gia tới phủ Vạn Khánh trước để điều tra thông tin về Đoàn gia, sau đó tùy thời hành động. Không ngờ rằng Tiền Gia lại bị người ta giết chết. Những người đi theo Tiền Gia sợ bị trách tội nên đã chạy trốn biệt tăm biệt tích. Đúng lúc phủ Khánh An đại loạn, nữ nhân kia bị tổn thất nặng nề, cho nên mới không thể tới phủ Vạn Khánh gây rắc rối cho Đoàn gia. Sau khi ngủ đông hai năm nghỉ ngơi dưỡng sức, bây giờ đang định ngóc đầu trở lại.”
Cho nên nói, nữ nhân này hai năm trước đã để mắt đến Đoàn gia, chỉ là vận khí không tốt, thuộc hạ đắc lực Tiền Gia bị giết một cách khó hiểu, phủ Khánh An lại đầy rẫy đạo tặc, mới khiền bà ta hành quân lặng lẽ.
Cố Vân Đông ở một bên nghe xong mấy lời này, biểu tình trở nên cổ quái.
Tiền Gia? Chuyên ở phủ Khánh An tìm kiếm hài đồng? Thủ đoạn hung tàn? Đã chết?
Cô im lặng, hỏi Đoàn Khiêm: “Có phải người ngươi nói dáng vẻ hung thần ác sát, thoạt nhìn ngoài ba mươi tuổi, trên mặt có vết sẹo đao chém, giọng nói khàn đục, thường được gọi là Tiền Tam không?”
Đoàn Khiêm: “……” Hắn không biết dáng vẻ của Tiền Gia như thế nà, hắn cũng chưa từng gặp qua.
Nhưng mà: “Nghe nói đúng là như vậy, đúng là Tiền Tam, ngươi gặp rồi à?”
Cố Vân Đông cười gượng một tiếng, cúi đầu sờ sờ cái mũi.
Đậu Phụ Khang dường như đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bất ngờ hỏi: “Tên Tiền Gia kia, không phải là ngươi giết đấy chứ?”
Theo những gì mà hắn biết, Cố Vân Đông chạy nạn từ phủ Tuyên Hòa đến đây,
Mà Tiền Gia lại chết vào khoảng thời gian thiên tai đó.
Cố Vân Đông đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt nghiêm túc phủ nhận nói: “Sao có thể? Nhìn ta giống người tàn nhẫn độc ác như vậy à? Sao ta có thể tùy tiện giết người được chứ?”
Chẳng lẽ ngươi không phải là người tàn nhẫn độc ác người sao?
Đậu Phụ Khang nghĩ đến sự thất bại của Tân phủ.
Đoàn Uyển nghĩ đến căn phòng bị lửa thiêu rụi của Đoàn gia.
Cố Vân Đông kiên quyết phủ nhận cái chết của tên Tiền Gia là do mình ra tay. Nhưng mà không thể không thừa nhận, nói tới nói lui quay một vòng, bọn họ dường như đều có tranh chấp với băng nhóm tội phạm này.
Thiệu Thanh Viễn nói: “Nếu tên Tiền Gia đã chết rồi, gì chẳng còn gì quan trọng nữa. Nói về nữ nhân kia trước đi, Đoàn Khiêm, ngươi biết được bao nhiêu?”
Vẻ mặt Đoàn Khiêm bắt đầu trở nên nghiêm túc, kể hết những gì mình đã điều tra được ra.
Đậu Phụ Khang lập tức cầm lấy một tờ giấy, ghi hết những tin tức quan trọng lai.
“Nữ nhân kia họ Lâm, nhưng trượng phu bà ta họ Tả, cho nên những người khác đều gọi bà ta là Tả phu nhân. Tả phu nhân hơn bốn mươi tuổi, nhưng thoạt nhìn trông rất trẻ tuổi. Hai năm trước, ở tần lâu sở quán phủ Khánh An có hơn phân nửa việc kinh doanh có sự nhúng tay của bà ta. Khi ấy giới hắc đạo ở phủ Khánh An có chút tiếng tăm, lúc đó cũng có một số quan phủ ngấm ngầm qua lại với bọn hắn. Kế tiếp phủ Khánh An đại loạn, tần lâu sở quán gần như bị hủy, nhiều người bên trong đã chạy thoát ra ngoài, sau đó biết mất biệt tăm biệt tích.”
Sau này, phủ Khánh An thay đổi Tri phủ đại nhân, người thượng vị là tâm phúc của hoàng đế, thủ đoạn có thể nói là mạnh mẽ vang dội. Tri phủ đại nhân mới nhậm chức cũng có phần chướng mắt Tả phu nhân, bởi vậy lần này Tả phu nhân không thể đứng vào hàng ngũ của quan phủ nữa.
Chuyện này khiến cho bà ta không dám tùy tiện ló đầu ra, ẩn mình ngày càng sâu.
Bên người bà ta vốn dĩ có hai trợ thủ đắc lực, một người là Tiền Gia, ở bên ngoài tìm kiếm người cho bà ta, hiện giờ đã chết. Sau này có một người được đề bạt lên, nhưng rốt cuộc vẫn kém hơn Tiền Gia, dùng không quá thuận tay.
Còn một người khác chỉ hoạt động trong bóng tối, Tả phu nhân gọi hắn là Lương Tử. Mười mấy năm trước từng đi theo trượng phu Tả phu nhân, công phu không tồi, lần này Đoàn Khiêm bị rơi xuống sông mất tích chính là do hắn ta làm.
“Ta nghi ngờ, người tra ra Đoàn gia có liên quan đến bản án lừa gạt bán người mười mấy năm trước, chính là người tên Lương Tử này.”
Nói như vậy, Lương Tử là người mà bọn họ phải chú tâm đề phòng rồi.
Cố Vân Đông rũ mắt nói: “Ngươi đã từng gặp hai trợ thủ đắc lực của Tả phu nhân này chưa? Có thể tả lại không?”
“Có thể.” Đoàn Khiêm gật đầu.
Đậu Phụ Khang sửng sốt, hỏi: “Là muốn vẽ lại dáng vẻ của mấy người này sao? Cũng đúng, gần đây ta học một loại vẽ bằng bút than. Đoàn Khiêm ngươi nói, để ta vẽ lại.”
Cố Vân Đông vốn tưởng mình vẽ, nghe thấy hắn nói như vậy, thì không nhúc nhích, đứng ở đằng sau xem.
Đậu Phụ Khang kêu hạ nhân mang bút than đến, sau đó ngồi xuống trước bàn, bày xong trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Đoàn Khiêm tả lại ngoại hình của Tả phu nhân: “Dáng người không cao, trên dưới ước chừng sáu thước sáu.”
Cố Vân Đông sờ cằm, dựa theo phép tính của triều đại này, sáu thước sáu xấp xỉ khoảng 1 mét 55.
“Thích mặc nam trang, giữa lông mày có chút anh khí, rất gầy, còn gầy hơn cả muội muội ta một chút. Lông mày dài, đến tận đây, cái mũi hơi thẳng, mắt phượng, mắt có hơi nhiều tròng trắng, miệng……”
Đoàn Khiêm tả lại vô cùng tỉ mỉ, cũng nhờ hắn có trí tốt, lại thêm bởi vì buôn bán lâu năm, quan sát người rất cẩn thận, cho nên mới có thể miêu tả lại rõ ràng như vậy.
Đậu Phụ Khang cúi đầu, vừa nghe vừa vẽ.
Qua một lúc sau, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đưa tờ giấy cho Đoàn Khiêm xem: “Ngươi xem thế này đã giống chưa?”
Cố Vân Đông nhìn thoáng qua, lập tức cảm thấy…… Xấu, vô cùng xấu xí. Vị Tả phu nhân kia thực sự nhìn như thế này ư?
Đoàn Khiêm nhìn bức họa kia hai lần, nói thế nào đây?
Một lời khó nói hết.
Nếu tách cái mũi và đôi mắt ra hắn còn có chút ấn tượng, nhưng nếu kết hợp lại với nhau….. Đây là cái quái gì vậy?
Rốt cuộc là mình miêu tả không rõ hay là do kỹ năng vẽ vời của Đậu Phụ Khang quá kém?
Đoàn Khiêm ngước mắt, liếc mắt nhìn Đậu Phụ Khang một cái.