Chương 653: Đoàn nhị gia lại tới nữa
Dù sao cũng là tài tử đã đọc đủ thi thư, kỹ năng vẽ của hắn ta chắc là tốt. Vậy… có lẽ là do hắn miêu tả quá kém?
Đoàn Khiêm há miệng thở dốc, định tả lại một lần nữa.
Cố Vân Đông không nể nang gì đẩy Đậu Phụ Khang sang một bên: “Để ta.”
“Ngươi? Ngươi có vẽ được không?” Đậu Phụ Khang tỏ vẻ không tin nổi.
Lần này Cố Vân Đông không cần Đoàn Khiêm miêu tả lại nữa, cô đã nhớ kỹ hết những điểm đặc trưng trên khuôn mặt bà ta rồi, nên bây giờ vẽ ra cực kỳ thuận buồn xuôi gió.
Ban đầu Đậu Phụ Khang còn chẳng để bụng, nhưng thấy động tác thuần thục của cô ngày càng trôi chảy, rốt cuộc sắc mặt hắn ta dần dần trở nên nghiêm túc.
Đến khi toàn bộ khuôn mặt hiện lên tờ giấy, hắn ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
Không phải, không phải là cô chạy nạn đến đây sao? Sao có thể hiểu được cái này chứ?
Đoàn Khiêm hơi dướn người lên, vẻ mặt mừng rỡ nói: “Đúng vậy, không sai, chính là bà ta, đây là Tả phu nhân.”
Đoàn Uyển kinh hô: “Vân Đông, cô cũng quá lợi hại rồi.”
Cố Vân Đông khiêm tốn cười cười: “Đâu có đâu có, chẳng qua là ở phương diện này ta có chút thiên phú, luyện tập nhiều một chút là tốt rồi.”
Khóe miệng Đậu Phụ Khang giật giật, ngươi không cần phải khiêm tốn, lời này của ngươi lộ ra giọng điệu đắc chí, thật muốn ăn đòn.
Hắn ta kéo Thiệu Thanh Viễn, ngữ điệu thấm thía dặn dò hắn: “Huynh đệ, ngươi khuyên nhủ đệ muội, lần sau đừng nói mấy lời như vậy. Muội ấy ngang nhiên tát vào mặt người ta, nếu gặp phải người lòng dạ hẹp hòi thích so đo, nhất định sẽ bị trả thù.”
Thiệu Thanh Viễn nhìn hắn ta một cái: “Chúng ta hiểu ngươi là người hào phóng.” Chủ yếu là tranh ngươi vẽ quá khó coi, Vân
Đông nhà hắn muốn giúp hắn, đương nhiên phải đích thân ra trận.
Đậu Phụ Khang: “……” Lời này nói vô cùng chính xác.
Tâm trạng của hắn vui vẻ lạ thường.
Cố Vân Đông đã bắt đầu hỏi tướng mạo của hai người khác, không bao lâu sau đã vẽ xong hai bức tranh.
Còn có cả mấy tên tiểu lâu la, có thể tả Đoàn Khiêm cũng đã tả lại, những người nhớ không rõ chỉ có thể miêu tả đại khái rồi từ bỏ.
Đợi đến khi Cố Vân Đông vẽ xong, trên bàn đã bày ra kha khá giấy.
Ngoại trừ Thiệu Thanh Viễn, ba người trong phòng đều cầm mấy bức họa tấm tắc khen.
Đúng là có tài, nhìn bức họa này, quả thực sinh động.
Đậu Phụ Khang lẳng lặng liếc nhìn bức họa của mình, cuối cùng không nhịn được, chậm rãi dịch qua, duỗi tay cầm lấy bức họa kia hủy thi diệt tích.
Ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, thì thấy cả bốn người trong phòng đều đang nhìn mình.
Đậu Phụ Khang lập tức ho nhẹ một tiếng, nói: “Nếu đã vẽ xong chân dung rồi, ta sẽ đưa cho người trông coi ở cửa thành, xem khi nào bọn hắn vào thành. Vừa vặn trong khoảng thời gian này bên phía cha ta có động tĩnh lớn, ngay cả khi tra xét ở cửa thành nghiêm khắc cũng sẽ không làm cho người ta chú ý.”
“Ừ, sau khi vào thành, chúng ta cứ quan sát trước, đợi bọn hắn đến đông đủ rồi, chúng ta một lưới tóm gọn.” Thiệu Thanh Viễn nói.
Đậu Phụ Khang gật đầu: “Ta cũng có ý này.”
Hắn nói xong, cuốn bức họa trên bàn lại: “Ta lập tức đi ngay, các người cứ ở lại đây trò chuyện đi.”
Đậu Phụ Khang nói xong đang định đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa phòng, thì lại đụng phải gã sai vặt nhà mình.
Hắn nhíu mày: “Ngươi làm gì vậy?”
“Thiếu, thiếu gia, cha con Đoàn nhị gia kia lại đến.” Gã sai vặt kia nhanh chóng lùi về phía sau hai bước, cung kính trả lời.
Đậu Phụ Khang còn chưa nói cái gì, sắc mặt của hai huynh muội Đoàn Khiêm trong phòng lập tức trở nên khó coi.
Đoàn nhị gia, bọn hò còn dám tới cửa?
“Không phải ta đã dặn, cha con bọn họ mà tới cửa thì cứ nói gần đây ta rất bận, không rảnh gặp bọn họ à?” Đậu Phụ Khang có chút bực bội mở miệng.
Cha con Đoàn nhị gia này làm cho sự kiên nhẫn duy nhất của Đậu Phụ Khang cũng bị ném đi.
Đoàn nhị gia cả ngày suy nghĩ bậy bạ tạo thêm rắc rối cho hắn còn chưa tính, vị huynh đệ của Đoàn nhị tiểu thư kia thì suốt ngày đưa thiếp mời cho hắn, muốn hắn tới Đoàn phủ làm khách, hoặc là hắn ta tự mình tới Đậu phủ bái phỏng.
Đậu Phụ Khang suýt nữa thì bật cười vì tức giận, vị Đoàn huynh đệ này nhiều lắm mới chỉ mười hai mười ba tuổi, căn bản không thể nào nói chuyện được với nhau.
Bái phỏng cái gì mà bái phỏng?
Kể từ sau khi Đậu Phụ Khang ngại mặt mũi không cự tuyệt bọn họ, vị Đoàn huynh đệ kia liền tới cửa, lại còn dẫn thêm cả Đoàn Văn đi cùng.
Lòng dạ của Tư Mã Chiêu, không phải là đến người qua đường cũng biết ư? Thật không biết xấu hổ.
Cũng may là hiện tại nữ quyến Đậu gia vẫn chưa tới phủ Vạn Khánh, nếu không sợ là Đoàn Văn tự mình đến đưa thiếp mời.
Từ đó về sau, Đậu Phụ Khang luôn trốn tránh người nhà Đoàn nhị gia.
Mấy lần Đoàn gia tới đưa thiếp mời hắn đều lấy lý do bận rộn công việc để thoái thác, e là hôm nay đã sốt ruột lắm rồi.
Đậu Phụ Khang day day thái dương, kêu gã sai vặt kia đuổi người đi.
Nhưng gã sai vặt lại có vẻ khó xử: “Thiếu gia, Đoàn thiếu gia đến vừa đúng lúc lão gia hồi phủ, cho, cho nên đã cùng nhau vào rồi.”
Khóe miệng Đậu Phụ Khang giật giật.
Đoàn Khiêm nhíu mày hỏi: “Có phải nhị thúc biết tin ta đã trở về rồi có đúng không? Đặc biệt tới cửa.”
Đậu Phụ Khang lắc đầu: “Không phải, bọn họ chính là, chính là……”
Có chút nói không nên lời.
Vẫn là Đoàn Uyển nhỏ giọng nói: “Đại ca, Đoàn Văn coi trọng Đậu thiếu gia, nhị thúc muốn lợi dụng ân tình năm đó, muốn gả Đoàn Văn cho Đậu thiếu gia.”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Đậu Phụ Khang lập tức tái mét.
Đoàn Khiêm bỗng nhiên bừng tỉnh, ngay sau đó lại có chút buồn bực: “Đậu thiếu gia cũng nợ ân tình nhị thúc ta?”
“Chính là chuyện Đậu thiếu gia bị bắt cóc mười mấy năm trước đó, là Đoàn Văn thay Đậu thiếu gia báo tin, còn nhị thúc hỗ trợ bắt bọn buôn người đó.” Đoàn Uyển cũng đã biết rõ ngọn nguồn.
Nàng chỉ có thể nói rằng, vận khí của nhị thúc thật quá tốt.
Vì chuyện này, đoán chừng thời điểm đại ca đối phó nhị thúc, Đậu tham tướng có lẽ cũng sẽ giúp đỡ bọn họ.
Bởi vậy Đoàn Uyển thường xuyên thầm nghĩ, nhị thúc dứt khoát quá phận đi, nói không chừng nếu bọn họ mà làm ầm lên với Đậu phủ, như vậy thì mọi ngươi ai cũng vui mừng.
Hơn nữa, thật ra Đậu tham tướng đối xử với đám người nhị phòng kia đã vô cùng tận tình tận nghĩa.
Mười mấy năm trước Đậu tham tướng cũng đã trả công cho nhị thúc rồi, bây giờ lại giúp nhị thúc nhiều như vậy, không đến mức thật sự muốn Đậu thiếu gia lấy thân báo đáp đấy chứ?
Trong lòng Đoàn Uyển không thoải mái, quay đầu nhìn về phía đại ca.
Không ngờ, Đoàn Khiêm cũng lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên, kinh ngạc hỏi: “Muội vừa mới nói cái gì? Ý của muội là, vụ án bắt cóc mười mấy năm trước, là Đoàn Văn đi báo tin?”
“Phải, đúng thế, làm sao vậy?”
Đoàn Khiêm: “Nhưng, rõ ràng người báo tin lúc đó là muội mà, sao lại biến thành Đoàn Văn được?”
“Cái gì??”
Không chỉ Đoàn Uyển, mà ngay cả Đậu Phụ Khang cũng tràn đầy khiếp sợ.
Hắn đột nhiên xoay người, quay lại trong phòng, nắm lấy bả vai Đoàn Khiêm.
Thấy Đoàn Khiêm khẽ hít một hơi, mới nhớ ra hắn bị thương, vội vàng buông ra tay hỏi: “Ngươi vừa mới nói cái gì? Vị tiểu cô nương tới báo tin năm đó, là, là Đoàn đại tiểu thư?”
Đoàn Khiêm gật đầu: “Đúng thật là Uyển Nhi.” Hắn nhìn về phía Đoàn Uyển: “Muội không nhớ à?”
Đoàn Uyển ngây ngốc lắc đầu: “Không, muội không nhớ rõ, có việc này à?”
Nàng hết nhìn Đậu Phụ Khang, lại nhìn Thiệu Thanh Viễn.
“Thật, thật sự là muội?”
Đoàn Khiêm nhíu mày, nghiêm túc gật đầu: “Chính là muội, ta năm đó ta đã tám tuổi, vẫn nhớ rõ ràng rành mạch.”