Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 654 - Chương 654. Sự Thật Của Năm Đó

Chương 654. Sự thật của năm đó Chương 654. Sự thật của năm đó

Chương 654: Sự thật của năm đó

Đoàn Uyển nghẹn nước miếng: "Cho nên lúc trước là muội nhìn thấy Đậu thiếu gia bị bắt cóc, sau đó chạy đi nói cho nhị thúc, nhị thúc đi cứu người sao?"

“Đương nhiên là không."

Đoàn Khiêm phủ nhận: "Năm đó sau khi muội trở về, đã trực tiếp tìm đến ta, ta đưa muội đi tìm phụ thân. Sau đó phụ thân lập tức dẫn ngươi đến gian phòng nhỏ nhốt hài tử kia. Chỉ là trong phòng đã không còn ai, lúc đó phụ thân và tri phủ phủ thành còn có chút giao tình, nên đi báo quan trước.”

Chuyện năm đó, Đoàn Uyển không nhớ rõ, nhưng mà Đoàn Khiêm lại khắc sâu trong trí nhớ.

"Phụ thân vốn định sau khi báo quan sẽ để cho quan phủ tiếp nhận chuyện này, nhưng lúc trước phụ thân nhìn hai chúng ta tuổi còn nhỏ, suy bụng ta ra bụng người, vẫn không nhịn được mà chú ý việc này, hơn nữa còn hứa hẹn quan phủ tìm người bạc do ông ấy xuất ra, coi như là làm việc thiện. Không nghĩ tới mới một ngày con trai La thúc cũng mất tích, phụ thân rất coi trọng La thúc, ông ấy hoài nghi nhóm bắt cóc kia cũng bắt cóc nhi tử La thúc rồi. Cho nên không chỉ có người của quan phủ tìm đám người kia, phụ thân cũng phái không ít người đi, một đường truy vết đến phủ Khánh An.”

Cuối cùng tìm được người ở phủ Khánh An, vừa hay những ngày đó nhị thúc đang gặp bằng hữu ở phủ Khánh An. Phụ thân liền viết một phong thư cho người ra roi thúc ngựa đưa cho nhị thúc, để nhị thúc tìm bằng hữu của cha hỗ trợ, lúc này mới cứu được người ra.”

Bốn người trong phòng: “..”

Hóa ra là như vậy, cho nên lúc trước Đậu tham tướng tìm kiếm ân nhân, là Đoàn nhị thúc ra mặt.

Đoàn nhị thúc quả thật cũng có hỗ trợ, nhưng tác dụng của ông ta kỳ thật rất nhỏ, sau đó Đậu tham tướng cảm tạ và đưa thêm thù lao nên phần ân tình này sớm đã trả đủ rồi.

Nhưng người không biết xấu hổ này, mười mấy năm sau lại còn nhận ân cứu mạng về mình, còn vọng tưởng gả Đoàn Văn cho Đậu Phụ Khang?

Cố Vân Đông đột nhiên nheo mắt lại: "Trách không được, lúc trước Đoàn nhị thúc khẩn cấp muốn hại Đoàn Uyển như vậy, muốn gom nàng và Trịnh lão gia kia thành một đôi, lại tranh thủ thời gian muốn tác hợp Đoàn Văn với Đậu thiếu gia. Đây là sợ chuyện năm đó bại lộ, chính mình không vớt được nửa điểm chỗ tốt."

Đậu Tương Khang cũng nghĩ đến, hắn hung hăng vỗ bàn một cái: "Quả thực đáng ghét.”

Đoàn Uyển sững sờ, nhìn thoáng qua Đậu Tương Khang, nghĩ lời Cố Vân Đông nói. Chẳng lẽ, nhị thúc sợ mình gả cho Đậu Phụ Khang sao?

Nàng ấy mím môi, hơi cúi đầu. Một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: "Vậy, con trai của La thúc, cũng là bị đám bắt cóc kia bắt đi sao?”

“Không phải, con trai của La thúc bị một người từng có quan hệ với ông ấy mang đi. Về sau cũng được phụ thân hỗ trợ tìm về, vì cứu nhi tử La thúc, phụ thân còn bị thương. Cho nên La thúc rất trung thành với phụ thân.”

Đoàn Uyển bừng tỉnh, trách không được nàng đi tìm La chưởng quầy, ông ấy không nói hai lời đã hỗ trợ.

Người La thúc trung thành không phải Đoàn gia, là phụ thân nàng, cho nên đối với nàng và ca ca đều có thể móc tim móc phổi.

Đoàn Khiêm thở dài, hắn nhìn về phía Đậu Phụ Khang: "Nếu Đậu thiếu gia không tin, có thể đến phủ nha tìm hồ sơ năm đó, chắc là còn có.”

Ánh mắt Đậu Tương Khang phức tạp nhìn thoáng qua Đoàn Uyển, đứng dậy: "Ta tin.”

Hắn nói xong lập tức cúi đầu với Đoàn Khiêm và Đoàn Uyển: "Là chúng ta làm việc không đủ cẩn thận, bất luận như thế nào, chuyện năm đó, đa tạ các ngươi.”

Dứt lời, hắn đứng thẳng dậy nói: "Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi xử lý xong việc này rồi trở về.”

Đậu Phụ Khang đi rồi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái.

Làm sao đây, muốn xem náo nhiệt.

Vì thế, hai người ăn ý rời đi.

Khi hai người Cố Vân Đông đi đến chính đường, đúng lúc nghe thấy giọng nói nũng nịu của Đoàn Văn: “Đậu công tử trăm công ngàn việc, đúng là rất vất vả, đây canh gà ta hầm riêng cho ngài, Đậu công tử nếm thử đi.”

Cố Vân Đông buồn cười, nhoài người ra phía trước khung cửa, chỉ để lộ ra cái trán một chút xíu.

Thiệu Thanh Viễn đứng đằng sau hơi kéo cô lại, tránh cho cô bị ngã xuống đất.

Chỉ là lôi kéo chẳng được bao lâu, thì đột nhiên cảm giác được phía sau có ánh mắt bén nhọn lạnh như băng nhìn bọn họ.

Trong lòng Thiệu Thanh Viễn rơi lộp bộp, lập tức quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt sắc bén của Đậu tham tướng.

Hắn lập tức kéo Cố Vân Đông đứng thẳng dậy, xoay người cô lại, khẽ gật đầu với Đậu tham tướng: “Đậu đại nhân.”

Giọng nói hơi trầm, người trong chính đường không nghe thấy được.

Đậu tham tướng quét mắt nhìn bọn bọ, hơi chau lông mày lại, trên người toát ra một luồng sát khí.

Hai người Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông rất nhạy cảm, thậm chí bọn họ còn cảm giác được phảng phất có mùi máu tanh quanh thân ông.

Nghĩ đến những tin tức của Đậu tham tướng ở phủ thành trong khoảng thời gian này, biểu cảm trên khuôn mặt hai người tự giác nghiêm túc lại.

Đậu tham tướng không lên tiếng, vữa nãy lúc ông thấy hai người lén lén lút lút, ông định sẽ vặn hỏi bọn họ.

Nhưng thấy quản gia nói hai người là bằng hữu của Đậu Phụ Khang, lúc này Đậu tham tướng mới nhận ra, người chạy thoát khỏi tay bọn buôn người với Phụ Khang nắm đó hẳn là người trước mặt.

Thiệu Thanh Viễn.

Đậu tham tướng biết rất nhiều chuyện. Người trước mặt này chính là người tự mình phòng ngừa bệnh đậu mùa cho hoàng tử, làm dấy lên sóng to gió lớn ở Kinh Thành.

Đây là lần đầu tiên Đậu tham tướng gặp Thiệu Thanh Viễn. Hắn không chỉ hoàn toàn khác hẳn với vị đại phu hành y cứu thế mà ông tưởng tượng, mà cũng khác một trời một vực với người cơ trí nhạy bén xảo trá phúc hắc trong miệng Phụ Khang.

Thiệu Thanh Viễn trước mặt, trái lại dường như là cùng một loại người với ông.

Trên người hắn toát ra một cỗ hung thần chi khí, cả người lạnh như như băng, dáng vẻ như muốn nói người sống chớ đến gần, hắn là võ tướng trời sinh.

Nhưng mà, hành vi nghe lén vừa rồi của hắn, cảm giác có chút…… Tiểu nhân.

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt Đậu tham tướng nhìn Thiệu Thanh Viễn, đặc biệt phức tạp.

“Hai vị nếu muốn biết gì, thì cứ vào đi ngại cái gì?” Thật sự không cần thiết phải ở bên ngoài nghe lén, cũng không phải chuyện không thể nghe.

Đậu tham tướng nói xong, lập tức lướt qua hai người đi vào bên trong. Đoàn nhị gia và mấy người khác là do ông đưa vào, trước đó ông chỉ đi thay quần áo mà thôi.

Không ngờ vừa mới bước được một bước, bên trong đột nhiên truyền đến tiếng cười lạnh của Đậu Phụ Khanh: “Đoàn nhị gia vẫn nên thu hồi tính toán trong lòng đi. Chuyện ông lừa cha ta mười mấy năm trước ta còn chưa tính, bây giờ còn định tiếp tục coi Đậu gia như công cụ để lợi dụng, ông nghĩ Đậu gia chúng ta dễ bị ức hiếp như vậy sao?”

Đậu tham tướng đang tiến về phía trước, bỗng khựng lại một chút, sau đó, yên lặng thu về.

Lừa ông?

Ông nhíu mày, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Ông không nói lời nào, nhưng Thiệu Thanh Viễn và Cố Vân Đông lại thần kỳ đọc hiểu nghi vấn trong ánh mắt của ông.

Chuyện này, nói ra thì rất dài.

Đậu tham tướng: Vậy thì cứ từ từ nói.

Chúng ta cảm thấy chuyện này nên để Đậu thiếu gia tự mình nói thì thích hợp hơn.

Đậu tham tướng: Không có gì thích hợp hay không thích hợp cả, nam tử hán đại trượng phu, có sao nói vậy.

Như vậy bên này……

Đậu tham tướng: Nơi này giao cho Phụ Khang xử lý, các ngươi đi theo ta đến thư phòng.

Sau đó, Đậu tham tướng lập tức xoay người rời đi.

Cố Vân Đông che che mặt, vừa mở xảy ra chuyện gì thế? Bọn họ vừa rồi có nói chuyện với nhau à? Có sao? Có sao?

Thiệu Thanh Viễn cười cười, kéo tay cô đuổi theo bước chân của Đậu tham tướng.

Quản gia đứng cách đó không xa, vẻ mặt mờ mịt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ông ta không hiểu gì hết.

Bình Luận (0)
Comment