Chương 655: Đoàn Văn chạy đi
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn lẳng lặng đi theo phía sau tham tướng đến thư phòng.
Chuyện này tuy nói ra thì rất dài, nhưng theo như lời Thiệu Thanh Viễn nói, thì thật sự là lời ít mà ý nhiều.
Vừa mới tiến thư phòng, Thiệu Thanh Viễn lập tức nói: “Mười mấy năm trước tiểu cô nương tới báo tin là đại tiểu thư Đoàn gia. Đoàn đại gia đã qua đời chính là người đã thu xếp hét thảy mọi chuyện cũng như đi giải cứu người. Đoàn nhị gia chỉ là vừa đúng lúc đang ở phủ Khánh An kết giao bằng hữu nên giải quyết nốt chuyện phía sau, rồi nhận thưởng của Đậu đại nhân mà thôi.”
Đậu tham tướng đang định kêu hạ nhân bưng trà lên, rồi từ nói chuyện: “……” Xong rồi??
Ông nhìn thoáng qua Thiệu Thanh Viễn, cúi đầu trầm mặc.
Một lát sau mới lên tiếng: “Đoàn đại thiếu gia đã tỉnh chưa? Bây giờ ta đi qua đó có tiện không.”
“Mời đi lối này.”
Vì thế, ba người vừa mới bước vào phòng, lại một lần nữa mở cửa đi ra ngoài.
Đậu tham tướng biết Đậu Phụ Khang đưa Đoàn Khiêm về nhà, chỉ là ông chưa có thời gian để đi gặp hắn.
Hiện giờ cha hắn mới chính là đại ân nhân đã giúp đỡ mình, mà chính mình lại khinh suất không cẩn thận cảm tạ sai người, trong lòng Đậu tham tướng lập tức cảm thấy không thoải mái.
Chẳng trách vừa rồi ông thấy giọng điệu Phụ Khang nổi giận đùng đùng, hiển nhiên cũng rất tức giận.
Sắc mặt của ông lúc này cũng cực kỳ khó coi, bàn tay buông thõng hai bên siết chặt lại.
Cố Vân Đông đi theo phía sau, lặng lẽ sờ sờ mũi.
Cô và Thiệu Thanh Viễn đi theo phía sau ông, suốt cả đường đi không ai lên tiếng nói chuyện.
Mắt thấy chuẩn bị đến viện mà Đoàn Khiêm tình dưỡng, Cố Vân Đông đột nhiên dừng lại một chút, khóe mắt thoáng thấy một người vẻ mặt nôn nóng, đang vội vã chạy tới.
Tuy nghiên, khi người nọ nhìn thấy bóng dáng Đậu tham tướng, thì bước chân đột nhiên khựng lại, do dự lui về phía sau hai bước.
Cố Vân Đông nhớ rõ, người này hình như chính là gã sai vặt đã báo tin cho Đậu Phụ Khang lúc trước.
Đã xảy ra chuyện gì?
Cô dừng một chút, nhỏ giọng nói với Thiệu Thanh Viễn: “Ta qua đi xem thử, chàng đi cùng Đậu đại nhân đến tìm Đoàn Khiêm trước đi.”
“Cẩn thận một chút.” Thiệu Thanh Viễn cũng nhìn thấy gã sai vặt kia.
“Ừ.”
Cố Vân Đông lùi lại phía sau mấy bước, thấy Đậu tham tướng đã đi vào trong viện, cô mới xoay người, đi về phía gã sai vặt kia.
“Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Gã sai vặt vội vàng nói: “Lúc nãy thiếu gia muốn đuổi Đoàn nhị gia và Đoàn tiểu thư đi, ai ngờ vừa mới ra khỏi chính đường, Đoàn nhị tiểu thư đột nhiên chạy đi, nói muốn tìm đi tìm Đậu tham tướng làm chủ. Chúng ta nhất thời không chú ý, liền, liền……”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, Đoàn Văn bị mất não à? Cả nhà bọn làm ra mấy chuyện đó rồi, còn dám đi đòi Đậu tham tướng làm chủ?
“Nàng ta chạy về phía bên kia?”
Gã sai vặt chỉ chỉ hướng bên trái, Cố Vân Đông thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may nàng ta không chạy về phía viện của Đoàn khiêm.
“Đi, chúng ta đi xem xem.”
Gã sai vặt kia lập tức dẫn cô đi về hướng bên trái.
Nào ngờ vừa mới đi được vài bước, bỗng nhiên có người từ bên trong vọt ra, Cố Vân Đông nhìn kỹ lại.
Ồ, đây còn không phải là Đoàn Văn sao?
Đoàn Văn cũng không nhìn đường, vội vội vàng vàng chạy tới, mắt thấy sắp đụng vào Cố Vân Đông, cô ngay lập tức tránh người sang bên cạnh, Đoàn Văn mất đà đâm vào người gã sai vặt.
Cố Vân Đông: “……” Ta thật sự không cố ý, đây là phản xạ của cơ thể.
Đoàn Văn đâm phải gã sai vặt, cả hai ngã sõng soài trên mặt đất. Lúc Cố Vân Đông đang do dự xem rốt cuộc nên kéo ai dậy, thì nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng chó sủa. Tiếng sủa nghe vô cùng dữ tợn.
Đoàn Văn ngồi dưới đất lập tức hét lên: “Chó, chó đến, cứu mạng.”
Nàng ta ngồi dưới đất, liên tục dịch người về phía sau.
Gã sai vặt kia đã đứng lên, hắn liếc nhìn hai con chó săn đang chạy tới, vội quát lớn một tiếng.
Hai con chó tức khắc ngoan ngoãn dừng lại, lè lưỡi phì phò.
Có hạ nhân thở hổn hển từ phía sau chạy đến, vội vàng kéo dây xích của hai con chó, nói: “Là cô nương này đột nhiên xông vào quấy nhiễu Vượng Tài và Vượng Tử. Vượng Tài Vượng Tử cho rằng nàng ta là kẻ cắp, cho nên mới lao tới, ta không cản bọn nó lại được.”
Vượng Tài, Vượng Tử???
Ai đặt tên cho bọn nó vậy? Có vẻ kỳ vọng rất lớn nhé.
Gã sai vặt giải thích cho Cố Vân Đông: “Vượng Tài Vượng Tử là chó săn đại nhân nuôi dưỡng. Bình thường chúng nó đều ở hậu viện, lúc nãy……” Hắn liếc nhìn Đoàn Văn, trong ánh mắt có chút bất mãn.
Vượng Tài Vượng Tử ngày thường rất ngoan, còn thường xuyên giúp đỡ đại nhân làm việc. Chúng nó chính là bảo bối của toàn bộ phủ tham tướng bọn họ.
Đoàn Văn sau khi nhìn thấy hai con chó bị chế trụ rồi kéo đi, thì lập tức thở phào nhẹ nhõm, từ dưới đất đứng dậy.
Không có sự uy hiếp của chó săn, trái tim đang điên cuồng đập thìch thịch của nàng ta cuối cùng bình ổn lại.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Vân Đông, nàng ta lập tức kêu lên: “Sao ngươi lại ở đây?”
Cố Vân Đông: “……” Bây giờ ngươi mới nhìn thấy ta?
Đoàn Văn nhíu chặt lông mày, nhìn nhìn cô, rồi lại nhìn gã sai gặt cung kính với Cố Vân Đông, nhưng lại không thấy Thiệu Thanh Viễn đâu, khuôn mặt nàng ta lập tức biến sắc.
“Ngươi, ngươi ở đây một mình?”
“Ta một mình ở đây thì làm sao?” Cố Vân Đông vẻ mặt khó hiểu.
Biểu cảm trên khuôn mặt của Đoàn Văn biến hóa không ngừng, cũng không biết trong đầu nàng ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Một lát sau, nàng ta như bừng tỉnh, tức giận chỉ vào vào cô: “Là ngươi có đúng không?”
“Hả?” Nàng ta làm sao thế? Cô không thả chó đuổi nàng ta mà.
“Là ngươi, ngươi muốn câu dẫn Đậu thiếu gia. Đúng là đồ không biết xấu hổ. Ngươi đã có trượng phu rồi còn lẳng lơ chạy đến nơi đây tới. Ta đã thấy lạ không hiểu sao Đậu thiếu gia lại nói mấy lời đó, là ngươi châm ngòi ly gián phá hoại tình cảm của Đậu và Đoàn gia đúng không?”
Cố Vân Đông đờ ra: “Ngươi có bệnh à?” Tuy rằng lúc trước ở Đoàn gia cô cảm thấy khả năng tự bổ não của Đoàn Văn rất lợi hại, nhưng không ngờ lại lợi hại đến trình độ này.
Bởi vì thấy cô xuất hiện ở Đậu phủ mà không có Thiệu Thanh Viễn ở bên cạnh, thì lập tức cho rằng cô có một chân với Đậu thiếu gia?
Đậu má, nữ nhân này quả thực có độc.
Đoàn Văn thấy cô không phủ nhận, càng thêm tin tưởng vào nhận định của mình, lập tức xông tới, vung tay tát vào mặt Cố Vân Đông: “Con tiện nhân này, ta đập nát mặt ngươi, để xem ngươi còn có thể câu dẫn ai.”
Sắc mặt gã sai mặt đại biến, muốn cản lại nhưng không kịp, hắn đứng xa bọn họ, chỉ có thể kêu to: “Cẩn thận.”
Đôi mắt Cố Vân Đông híp lại, hơi hơi nghiêng ra phía sau, một phát túm lấy bàn tay của Đoàn Văn đang đến, kéo mạnh một cái.
Đoàn Văn: “A……” Một tiếng thét chói tai, cô ta còn chưa kịp phản ứng lại, Cố Vân Đông đã đổi tay tát mạnh vào mặt nàng ta.
Rồi dùng một tay đẩy nàng ta ra.
Đoàn Văn lại một lần nữa ngã ngồi trên mặt đất, lần này cô ta ngã hơi mạnh, nháy mắt dưới mông truyền đến một trận đau rát.
Trên mặt bấy giờ mới có cảm giác đau nhưc, xương cổ tay giống như đã bị bóp nát.
Nàng ta kêu lên đau đớn, nước mắt ứa ra.
Cố Vân Đông từ trên cao nhìn nàng ta: “Lần sau nếu mồm miệng còn không sạch sẽ, ta không ngại dùng thủ đoạn độc ác hơn để rửa cho ngươi đâu. Bản thân đã làm ra chuyện đáng xấu hổ gì, trong lòng ngươi là người rõ ràng nhất, muốn úp nồi cho người khác cũng phải nhìn xem người ta có nhận hay không.”