Chương 656: Bị đuổi ra ngoài
Đúng lúc này, Đoàn nhị gia và Đậu Phụ Khang cũng mang theo người chạy tới, vừa lúc nghe được những lời này.
Đoàn nhị gia lập tức chạy tới đỡ Đoàn Văn, quay đầu muốn chất vấn Cố Vân Đông, nhưng gã sai vặt ở một bên đã nói lại mọi chuyện chỉ với hai ba câu, lời nói của Đoàn nhị gia trong nháy mắt đã bị chặn lại.
Đậu Phụ Khang nghe được càng nổi trận lôi đình, bất ngờ quay đầu nhìn về phía cha con Đoàn nhị gia: "Vốn nể tình trước kia ta còn khách khí mời các ngươi rời đi, không nghĩ tới các ngươi không có chừng mực như vậy, ăn nói bừa bãi ảnh hưởng đến thanh danh Thiệu phu nhân, xem ra cũng không cần khách khí với các ngươi nữa. Người đâu, đuổi hai người họ ra khỏi đây."
“Vâng." Hạ nhân lập tức tiến lên, túm lấy hai cha con này rồi kéo ra ngoài, không khách khí chút nào.
Đoàn Nhị gia lập tức kinh hoảng: "Đậu thiếu gia, Đậu thiếu gia chúng ta sai rồi, ta sẽ nói Văn Nhi xin lỗi Thiệu phu nhân, thật xin lỗi.”
Hắn đè đầu Đoàn Văn đi về phía Cố Vân Đông, nhưng mà Cố Vân Đông đã quay đầu rời đi.
Đậu Phụ Khang vung tay lên, hai cha con trực tiếp bị đuổi ra khỏi Đậu phủ.
Ngoài cửa lớn Đậu phủ luôn có người nhìn, dù sao những ngày này Đậu tham tướng chính là trung tâm đề tài của phủ Vạn Khánh.
Bởi vậy hai cha con này vừa bị đuổi ra, lập tức bị không ít người nhìn thấy.
Quần chúng vây xem cũng kinh ngạc: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Đoàn nhị gia và Đậu gia không phải lui tới rất mật thiết sao?”
“Sao lại bị ném ra một cách thô lỗ như vậy, hai nhà này sắp trở mặt sao?”
“Không phải nói Đậu thiếu gia sắp đính hôn với Đoàn nhị tiểu thư sao?”
"Đáng đời, trong khoảng thời gian này nhị gia kia có Đậu gia làm chỗ dựa, không biết đắc ý bao nhiêu. Tự cho mình là nhất làm việc kiêu ngạo, rốt cuộc cũng chỉ là một thương hộ không có bản lĩnh gì mà thôi, còn thật sự cho mình là nhạc phụ của Đậu thiếu gia.”
“Nói như vậy, Đậu gia không còn là chỗ dựa vững chắc của Đoàn nhị gia nữa, Đoàn đại thiếu gia lại mất tích, Đoàn nhị gia lại không có Đậu gia làm chỗ dựa, Đoàn gia về sau chẳng phải là xong đời rồi sao?”
Lời này nói ra, lập tức làm cho sắc mặt người bên cạnh thay đổi.
Có không ít người đã nhanh chóng trở về nói cho chủ tử nhà mình biết.
Đoàn nhị gia và Đoàn Văn vốn còn muốn cầu tình để người giữ cửa cho bọn họ đi vào, nhưng xung quanh chỉ trỏ thật sự làm bọn họ chịu không nổi, chỉ có thể cúi đầu vội vàng rời đi.
Sau đó, tin tức về việc hai cha con Đoàn nhị gia bị đuổi ra khỏi Đậu gia đã truyền khắp nơi trong phủ thành.
Rất nhiều người hoan hô mừng thầm, yên lặng đánh chủ ý lên Đoàn gia.
Những chưởng quầy của Đoàn gia càng lo lắng.
Nhưng mọi người đều đang quan sát, ai biết Đoàn gia và Đậu gia có phải thật sự náo loạn hay không? Chẳng may chỉ là nhất thời hiểu lầm, một khi bọn họ ra tay, Đậu gia lại bắt đầu làm chỗ dựa cho Đoàn gia thì làm sao bây giờ?
Có người muốn vào Đoàn phủ hỏi thăm tình huống, nhưng một nhà Đoàn nhị gia lại từ đó co rụt vào trong phủ không ra cửa.
Lúc Cố Vân Đông trở về, ba cha con ông cháu Vu gia cũng đã nghe được tin tức này, Vu Kính chạy tới trước mặt cô hỏi thăm.
Cố Vân Đông lại cười một tiếng, vẻ mặt thần bí khó lường: "Đoàn gia sẽ không loạn. Chúng ta chỉ cần an tâm làm ăn là được, không cần để ý tới lời đồn bên ngoài."
“Được." Có những lời này của Cố Vân Đông, Vu Kính cũng không chú ý nữa.
Ba ngày sau, trong phủ thành có chút rục rịch, có người rốt cuộc không nhịn được, phát hiện Đoàn nhị gia và Đậu phủ quả thật không qua lại nữa, nên muốn ra tay với việc buôn bán của Đoàn gia.
Nhưng mà ai cũng không nghĩ tới, vốn chuyện buôn bán bị Đoàn nhị gia giày vò đã sơ hở trăm phần trăm, hiện giờ ngược lại một giọt nước cũng không lọt, bọn hắn không tìm được chỗ sai.
Mấy ngày trước chưởng quầy của Đoàn gia còn hoảng sợ bất an, mấy ngày nay ngược lại tinh thần phấn chấn hăng hái mười phần.
Mọi người không thể giải thích được.
Mà giờ phút này Đoàn Khiêm đang đọc thư La chưởng quầy đưa tới, khẽ mỉm cười.
Lập tức nói Đoàn Uyển cầm giấy bút tới cho mình, bắt đầu một vòng bố cục mới.
Hiện giờ Đoàn Khiêm làm việc cũng không tránh Đoàn Uyển nữa.
Chuyện lần này cũng cho hắn một giáo huấn sâu sắc, cho hắn biết dù yêu thương muội muội cũng không thể một mực che chở, luôn thuận theo và yêu chiều con bé. Chính mình cũng không thần thông quảng đại đến mức có thể bảo hộ con bé cả đời, chỉ có bản thân con bé trở nên mạnh mẽ, mới có thể không sợ hãi.
Điểm này, hắn đã nhìn thấy được từ Cố Vân Đông.
Huống hồ, nghe ý tứ của Đoàn Uyển, con bé cũng muốn tự mình thử làm ăn, cho nên Đoàn Khiêm cũng bắt đầu chỉ dạy muội muội một ít kiến thức cơ bản.
Đang định tiếp tục dạy Đoàn Uyển một ít thủ đoạn làm ăn, đã thấy Đậu Phụ Khang có chút hưng phấn tiến vào.
Hắn vừa vào cửa, đã thấp giọng nói: "Binh lính thủ thành nhìn thấy một nam tử giống Lương Tử vào thành."
Đoàn Khiêm bất ngờ ngẩng đầu: "Thật sao?”
“Ừm, ta chỉ tới nói cho huynh một tiếng, thân thể huynh hiện tại còn chưa khỏi hẳn, cũng không tiện lộ diện, trước tiên nghỉ ngơi thật tốt. Huynh yên tâm, ta và Thanh Viễn chắc chắn sẽ không để cho những người này chạy trốn.”
Đoàn Khiêm tuy rằng cũng muốn ra ngoài hỗ trợ, nhưng hắn xác thực lòng có dư mà lực chưa đủ.
Hơn nữa nếu Lương Tử nhìn thấy mình bình yên vô sự, chỉ sợ còn có thể phá hư bố trí của mấy người Đậu Phụ Khang.
Bởi vậy, hắn chỉ có thể nghiêm túc nói: "Làm việc cẩn thận.”
Đậu Phụ Khang gật đầu, nhìn Đoàn Uyển một cái, xoay người sải bước rời đi.
Hắn đến cửa hàng tạp hóa, sau đó lại cùng Thiệu Thanh Viễn đi ra ngoài, đi đến chỗ ở của Lương Tử hiện tại.
Đây là một căn nhà nhỏ, ngay trong một con hẻm cách Đoàn phủ không xa.
Căn nhà không lớn, nghe hàng xóm láng giềng nói, sân này cách đây không lâu vừa được người ta mua đi, nhưng sau khi mua vẫn không có người ở. Cho đến hôm nay, Lương Tử mới vào ở.
Thiệu Thanh Viễn và Đậu Phụ Khang giờ phút này đang ngồi ở một quán mì cách căn nhà kia không xa, gọi hai chén mì vừa ăn vừa nói chuyện.
Ừm, mì này cũng không tệ lắm, lát nữa lúc trở về sẽ mua cho nương tử một chén.
"Người theo dõi là hộ vệ của cha ta, am hiểu truy lùng tung tích và điều tra. Để hắn theo dõi Lương Tử, còn đại tài tiểu dụng.”
Thiệu Thanh Viễn nghe vậy thì yên tâm: "Hiện tại mới có một mình Lương Tử tới, cũng không biết Tả phu nhân kia có đến không."
“Chờ hai ngày xem."
Thời gian kế tiếp, Đậu Phụ Khang vẫn phái người nhìn chằm chằm động tĩnh của căn nhà này.
Lương Tử ngược lại ra vào vài lần, thậm chí có nhiều lần đã đi xung quanh cửa lớn Đoàn phủ.
Quả nhiên, mục tiêu của bọn hắn chính là Đoàn phủ.
Đến ngày thứ ba, Đậu Phụ Khang nhận được tin tức, vị Tả phu nhân kia cũng đã vào cửa thành, hiện giờ đang cùng thủ hạ ở trong tiểu viện.