Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 658 - Chương 658. Mẹ Con Đoàn Văn Bị Bắt

Chương 658. Mẹ con Đoàn Văn bị bắt Chương 658. Mẹ con Đoàn Văn bị bắt

Chương 658: Mẹ con Đoàn Văn bị bắt

Người Đoàn gia không đi ra ngoài, cũng không có nghĩa là người bên ngoài không thể đi vào.

Mấy người Đoàn gia đồng loạt cáo bệnh, nhưng cũng không đến mức thật sự nằm bệnh trên giường. Đoàn Văn bởi vì ngày đó bị Cố Vân Đông tát một cái lại bị Đậu Phụ Khang đuổi ra khỏi nhà, tính tình trở nên đặc biệt nóng nảy.

Đoàn nhị thẩm thấy nữ nhi cả ngày ở trong phòng gõ gõ đánh cũng không được, chỉ có thể cùng nàng ta đi dạo trong đình viện dưỡng hoa điều chỉnh tâm tình.

Sau đó, Đoàn Văn giày vò mấy chậu hoa mình thích nhất đến nửa sống nửa chết.

Đoàn nhị thẩm thấy vậy vốn muốn gọi thợ hoa trong phủ tới tu sửa, không ngờ người thợ hoa lúc này sinh bệnh, bởi vậy chỉ có thể lặng lẽ gọi người từ bên ngoài đến cứu mấy chậu hoa kia.

Tả phu nhân đã cải trang thành người chăm hoa để vào Đoàn phủ.

Chuyện phía sau Đoàn nhị thẩm đã không thể khống chế được nữa, tóm lại đợi đến khi bà ta tỉnh lại, mình và nữ nhi đều đã bị nhốt trong một gian phòng nhỏ u ám, bốn phía tối đen như mực rất dọa người.

Đoàn nhị thẩm vội vàng đẩy Đoàn Văn tỉnh lại, giật giật hai tay bị trói, sắc mặt trắng bệch.

Đoàn Văn tỉnh lại ngay sau đó, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy trên bàn trước mặt bày một cái bài vị.

Trên đó viết: Linh vị vong phu Tả Hồng.

"A..." Đoàn Văn thét chói tai, mạnh mẽ lui về phía sau, trực tiếp đụng ngã Đoàn nhị thẩm bên cạnh.

Đoàn nhị thẩm đau đớn xùy một tiếng, vội vàng quát lớn: "Mau câm miệng.”

Nhưng không kịp, cửa phòng đã bị người ta mở ra, một người đàn ông trầm mặt đi vào.

Hai người nơm nớp lo sợ ngẩng đầu nhìn hắn.

"Ngươi, ngươi là ai? Ngươi bắt mẹ con chúng ta làm gì?"

“Có phải ngươi muốn bạc không? Ngươi muốn bao nhiêu chúng ta đều cho, ngươi hãy thả chúng ta ra.”

Lương Tử từ trên cao nhìn xuống bọn họ, bộ dạng hờ hững làm cho người ta càng thêm run sợ.

Hắn liếc mắt nhìn các nàng một cái, nói: "Yên tâm, ta sẽ cho cả nhà các ngươi đoàn tụ. Trước đó, có thấy bài vị bên kia không? Hãy dập đầu nhận sai đi, đó là các ngươi nợ hắn.”

Dứt lời, Lương Tử đóng cửa phòng lại.

Mẹ con trong phòng lập tức hô to, nhưng vô dụng, các nàng hiện giờ đã ở ngoài thành, nơi này ngoại trừ thôn trang này ra, cũng không có người khác.

Lương Tử đi ra cửa liền đi gặp Tả phu nhân, Tả phu nhân đi về phía trước vài bước hỏi: "Đoàn nhị gia bên kia thế nào?"

“Trên đường tới." Lương Tử do dự một chút, vẫn nói: "Nhưng vị nhị thiếu gia kia ra cửa, không thể bắt được.”

Tả phu nhân nhíu mày, rất nhanh lại giãn ra: "Quên đi, trước tiên để cho một nhà ba người bọn họ đoàn tụ trước, Đoàn nhị thiếu gia không vội.”

Tả phu nhân nói xong, trong mắt lóe ra sự điên cuồng khát máu.

Chờ đi, những hung thủ hại chết trượng phu bà ta, bà ta sẽ tự mình xử trí từng người một.

“Đoàn Uyển kia, còn chưa tìm được sao?”

Lương Tử cúi đầu, có chút tự trách nói: "Nghe nói lúc trước ở Đoàn gia phóng một ngọn lửa, về sau lại không biết tung tích, Đoàn gia tìm rất nhiều ngày nhưng chưa tìm được.”

Tả phu nhân cười lạnh: "Nàng ta rất biết trốn, tiếp tục phái người nhìn chằm chằm, cho dù trốn ở trong ổ chuột cũng phải tìm ra cho ta."

“Vâng, phu nhân."

Trong lúc nói chuyện, bên ngoài truyền đến tiếng bánh xe lọc cọc.

Lương Tử mở cửa ra, thấy hai người mang theo một bao tải đi vào.

Đoàn nhị gia... Cuối cùng cũng đến.

Lương Tử dẫn hai người kia đi vào phòng giam giữ mẹ con Đoàn gia, hai người trong phòng nghe được tiếng bước chân truyền đến, lập tức sợ hãi rụt vào trong góc, ánh mắt hoảng sợ nhìn Lương Tử.

Lương Tử vung tay lên, hai người mang bao tải phía sau lập tức ném xuống đất, bên trong truyền đến tiếng kêu rên quen thuộc.

Miệng bao tải bị cởi ra, lộ ra Đoàn nhị gia mặt mũi bầm dập.

Đoàn nhị thẩm thét chói tai một tiếng, vội vàng chạy lên: "Lão gia, lão gia làm sao vậy? Sao ông cũng bị bắt?"

Đoàn nhị gia ho khan hai tiếng, nhìn thấy hai mẹ con không khỏi mở to hai mắt: "Các ngươi, các ngươi sao cũng ở đây?"

“Chúc mừng Đoàn nhị gia, đã đoàn tụ cùng vợ con." Ngoài cửa truyền đến một giọng nữ trầm thấp.

Ba người trong phòng đồng loạt ngẩng đầu nhìn lại, thấy một người phụ nữ mặc nam trang thấp bé đi vào.

Rõ ràng bà ta đang cười, nhưng ánh mắt kia lại lạnh như băng, làm cho người ta đặc biệt kinh hãi.

Ba người Đoàn gia rất nhanh đã rụt lại cùng nhau, kinh hoảng nhìn người trước mặt, run rẩy hỏi: "Ngươi, ngươi bắt chúng ta làm gì? Ai phái ngươi tới, có phải Đậu tham tướng không?"

Tả phu nhân cười nhạo một tiếng: "Ngươi thật sự đề cao chính mình, Đậu tham tướng muốn bắt ngươi, cần gì phải tốn nhiều công phu như vậy?”

“Vậy ngươi là ai?”

Tả phu nhân đứng thẳng dậy, nhìn sang bên cạnh, ánh mắt vốn lạnh lùng trong nháy mắt trở nên nhu hòa.

Ba người Đoàn gia theo tầm mắt của bà ta mà nhìn qua, thấy được một cái bài vị.

Tả phu nhân vẫn nhìn bài vị như trước, nhẹ giọng hỏi: "Còn nhớ rõ hắn không?”

Đoàn nhị gia cẩn thận nhìn cái tên kia, sau một khắc sắc mặt đột nhiên đại biến.

"Hắn, hắn là..."

"Xem ra ngươi còn nhớ rõ."

Đoàn nhị gia liều mạng lắc đầu, ông ta vốn đã không nhớ rõ cái tên này nữa. Chỉ là gần đây Đậu tham tướng xuất hiện ở phủ thành, sau khi nhắc tới chuyện năm đó ông ta lại hồi tưởng lại, tất nhiên, cũng nghĩ đến tên đứng đầu của nhóm bắt cóc lúc trước.

Gọi là Tả Hồng.

Người chồng quá cố? Vậy, người phụ nữ này ...

Đoàn nhị gia đột nhiên hít một hơi lạnh: "Ngươi muốn báo thù cho hắn?”

"Cuối cùng cũng thông minh một chút." Tả phu nhân cười nói: "Người chồng đã chết của ta ở dưới đất chờ hơn mười năm, hiện giờ nhìn thấy ta báo được thù, nhất định rất vui vẻ.”

Mồ hôi lạnh trên trán Đoàn nhị gia liên tục rơi xuống, nhìn trái nhìn phải, thấy toàn bộ đều là người của bọn hăn, biết mình chạy không thoát, chỉ có thể nhận sai cầu xin tha thứ: "Tả phu nhân, Tả phu nhân ta sai rồi, ta tha cho, cầu ngươi thả cho chúng ta một con ngựa. Ta, ta có thể bù đắp? Đoàn gia có bạc, ta chia cho ngươi một nửa. Không, tất cả, ta cho ngươi tất cả, ngươi buông tha cho chúng ta đi.”

“Cầu xin Tả phu nhân, chúng ta vô tội ah, cho dù phu quân ta làm sai cái gì, cũng không liên quan đến chúng ta! Hai mẹ con chúng ta không biết gì cả, chúng ta bị oan."

Đoàn nhị gia vừa nghe lời này, sắc mặt liền thay đổi, nhào tới đánh Đoàn nhị thẩm: "Ngươi nói cái gì vậy? Ta đã muốn dùng tài sản của Đoàn gia đổi lấy tính mạng một nhà ba người chúng ta, ngươi ngược lại tốt, lại ước gì rũ bỏ quan hệ.”

Đoàn nhị thẩm bị trói tay, không cách nào đánh trả.

Đoàn Văn ở một bên dùng đầu đụng Đoàn nhị gia: "Phụ thân, mẹ nói không sai, là cha liên lụy chúng ta.”

Bình Luận (0)
Comment