Chương 659: Cách chết dễ dàng.
Tả phu nhân nhìn một nhà ba người đang cắn xé nhau như trò hề, nhẹ nhàng cúi đầu cười ra tiếng.
"Chẳng trách Đoàn gia rơi vào tay Đoàn Khiêm, Đoàn Khiêm bị chúng ta đuổi giết đến phải nhảy sông tự tử cũng không cầu xin tha thứ lấy một lần. Còn các ngươi, ta còn chưa nói nên ra tay thế nào thì các ngươi đã tự mình nội chiến, ha ha ha."
Ba người Đoàn nhị gia đột nhiên dừng lại, ông ta dường như nghĩ ra điều gì đó, vội vàng lớn tiếng nói: "Đúng, Đoạn Khiêm, chuyện mười mấy năm trước là do đại ca ta làm. Là cha của Đoạn Khiêm truy đuổi trượng phu ngươi, cũng là hắn đưa cho ta một phong thư để ta tìm người giúp đỡ."
"Còn có Đậu thiếu gia." Đoàn nhị thẩm lập tức nói theo: "Lúc đó Đậu thiếu gia là do chồng ngươi bắt cóc, hắn ta trốn thoát rồi đi báo quan, chồng ngươi bị phán chém đầu cũng là vì Đậu gia."
Đoàn Văn ở bên cạnh cũng kêu lên: "Đúng đúng đúng, lúc đấy cũng là Đoàn Uyên vô tình gặp Đậu thiếu gia, Đậu thiếu gia cầu cứu nàng ta, nàng ta mới quay về tìm đại bá ta, để đại bá đi báo quan."
Ba người tranh nhau nói, phun ra tất cả những công trạng mà mình từng nhận vơ.
Sắc mặt của Tả phu nhân và Lương Tử thay đổi, dường như không nghĩ tới đây mới là chân tướng.
Lúc trước bọn hắn đã tra ra Đoàn gia, biết được Đoàn gia can thiệp mới khiến trượng phu của bà ta bị chém đầu, vì vậy bà ta hận Đoàn gia thấu xương, muốn tất cả người Đoàn gia chôn cùng trượng phu mình mới cam lòng.
Chỉ là bà ta không biết, lại đóng vai trò nhiều đến vậy, mà bọn hắn đến giờ vẫn chưa tìm được Đoàn Uyên.
Còn có, Đậu thiếu gia, Đậu gia.
Sắc mặt của Tả phu nhân trở nên rất khó coi, đối phó với Đoàn Khiêm bà ta đã mất mấy người rồi, nếu như chống lại Đậu gia thì đến một phần thắng cũng không có.
Lương Tử rất nhanh đã hiểu được suy nghĩ của bà ta, lập tức nhỏ giọng nói: "Phu nhân, còn nhiều thời gian, hôm nay chúng ta xử lý Đoàn gia trước, dần dần tính kế đối phó với Đậu gia sau cũng chưa muộn."
Tả phu nhân nhắm mắt, hít sâu một hơi.
Đúng vậy, bà ta đã nhịn nhiều năm như vậy cũng không vội một lúc này.
Bà ta mở mắt ra, đôi mắt của Tả phu nhân đột nhiên sáng rực lên.
Ba người Đoàn nhị gia nhìn thấy có chút kinh ngạc, có khi nào bà ta tính buông tha cho bọn họ.
"Tả phu nhân, oan có đầu nợ có chủ, tuy là đại ca đại tẩu đã chết rồi, nhưng Đoàn Uyên và Đậu thiếu gia vẫn còn, ngươi đi tìm bọn họ, buông tha cho chúng ta đi."
Tả phu nhân cười nhạo một tiếng: "Buông tha cho các ngươi? Các ngươi đã nhìn thấy ta, biết rõ quá khứ của chúng ta, ngươi nghĩ rằng chúng ta có thể buông tha cho các ngươi sao? Đúng là suy nghĩ viển vông."
Nói xong bà ta không để ý đến ba người bọn họ nữa, quay đầu nói lớn: "Lương Tử."
"Dạ." Lương Tử quay người đi ra, một lúc sau, một người đàn ông khác đi đến, trên tay cầm một bình sứ, đưa vào tay Tả phu nhân.
Tả phu nhân nói: "Ta cũng không muốn làm ô uế tay mình, cũng không muốn để cho trượng phu nhìn thấy bộ dạng máu me của các ngươi, để tránh hù doạ đến hắn. Cho nên cho các ngươi chết dễ dàng một chút."
Bà ta quơ quơ cái lọ trong tay: "Thuốc này ta đặc biệt chuẩn bị cho các ngươi. Sau khi ăn các ngươi sẽ cảm thấy đau bụng không nguôi, cảm giác trên người như có vô số độc trùng đang gặm nhấm thân thể, như có lửa đốt trong cơ thể, có châm đâm vào ngón tay, các ngươi đau đớn nửa canh giờ sẽ tắt thở, không chảy máu, cái chết rất sạch sẽ."
Đây gọi là cái chết dễ dàng sao?
Khi nghe xong ba người Đoàn gia cảm thấy đầu óc quay cuồng, chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như vậy.
Tả phu nhân đi lên phía trước, trực tiếp kéo Đoàn nhị thẩm đến.
Đoàn nhị thẩm hét lên một tiếng: "Thả ta ra, buông ra, đừng đụng vào ta."
Tả phu nhân đánh một quyền thật mạnh vào bụng bà ta, Đoàn nhị thẩm há to miệng vì đau, ngay sau đó, một viên thuốc nhỏ màu đen đã được nhét vào miệng bà ta, Tả phu nhân dùng lực bà ta đã nuốt xuống.
Đoàn nhị gia và Đoàn Văn há hốc mồm, bọn hắn muốn khóc thét, muốn lớn tiếng chửi bới, nhưng lúc này nhìn thấy Đoàn nhị thẩm nằm giãy dụa thống khổ trên mặt đất, yết hầu giống như có người chặn lại, một chữ cũng không nói được.
Tả phu nhân đi đến trước mặt, Đoàn Văn mở to mắt kinh hãi, nước mắt tuôn trào: " Đừng mà, đừng mà, cầu xin ngươi, đừng."
Tả phu nhân mặt không cảm xúc, vì để tránh cho nàng ta dãy dụa cũng cho nàng ta một quyền vào bụng, nhân lúc nàng ta không chú ý lập tức nhét thuốc vào.
Cuối cùng chỉ còn lại Đoàn nhị gia.
Đoàn nhị gia nhìn thấy nữ nhi và thê tử đều đã bị hại, hai con ngươi đỏ lên, bắt đầu giãy dụa muốn chạy ra ngoài.
Nam nhân bên cạnh Tả phu nhân lập tức đá cho ông ta một cái, khiến cả người lăn ra đất.
Tả phu nhân bước lên, không nhiều lời trực tiếp nhét thuốc vào trong miệng ông ta.
Ngay sau đó đạp ông ta một cước thật mạnh, nói với người bên cạnh: "Ngươi canh chừng bọn hắn, chờ bọn hắn chết, rồi ra hậu viện đào mấy cái hố chôn ở đó.”
"Dạ."
Tả phu nhân rút ra một chiếc khăn, lau lau tay, lúc này mới đi ra khỏi nhà.
Ngước lên nhìn ánh mặt trời trên đầu, khoé miệng bà ta có chút nhếch lên, cuối cùng cũng báo được nửa mối thù.
"Hahaha, phu quân, chàng xem, bọn hắn sẽ nhanh chóng đến với chàng. Chàng yên tâm ta sẽ tiễn hết những người hại chết chàng xuống đó, chàng không cần vội, chờ thêm một chút, chờ thêm một chút."
Nói xong bà ta nhắm mắt lại, thở một hơi dài.
Ngay sau đó bà ta đột nhiên mở mắt ra.
Vào lúc này, ánh mắt bà ta trở nên sắc bén, hình như có gì đó vừa vụt qua.
Tả phu nhân đột nhiên quay đầu lại, sau đó nhìn thấy hai bóng người nhảy xuống từ bức tường.
" Lâm Tuấn Lan, các ngươi dám tự tiện xông vào Đoàn phủ bắt cóc ba người nhà Đoàn nhị gia, hôm nay còn phạm tội tày trời giết người diệt khẩu, quả là không coi trọng luật pháp, coi trời bằng vung, hôm nay đừng hòng trốn thoát."
Hai người nói xong, xông về phía Tả phu nhân.
Sắc mặt Tả phu nhân thay đổi, lùi về phía sau.
Bà ta lại lùi trở về trong nhà, một tay ôm lấy bài vị bên trên bàn thờ, cũng không biết đã động vào đâu, rất nhanh một địa đạo đã xuất hiện trước mặt.
Tả phu nhân không nói lời nào mà chạy tới hướng đó, không ngờ rằng vừa chạy đến bậc thang, mái ngói ở trên đầu đột nhiên vỡ vụn một mũi tên bắn xuống.
Đồng tử của Tả phu nhân co lại, lập tức tránh đi, nhưng vẫn bị trúng mũi tên vào cánh tay.
Bài vị vốn được ôm trên tay lại rơi trên mặt đất.
Hốc mắt của Tả phu nhân lập tức đỏ lên, vội vàng nhặt lên.
Chính lúc này Cố Vân Đông từ trên mái nhà nhảy xuống.
Sau đó đưa tay tóm về phía Tả phu nhân.
Tả phu nhân vậy mà lại có chút ít bản lĩnh, hơn nữa Cố Vân Đông còn làm cho bài vị trượng phu bà ta rơi trên đất khiến bà ta vô cùng tức giận, động tác cũng nhanh hơn vài phần.
Cố Vân Đông trong thời gian ngắn không làm gì được bà ta.
May là cao thủ mà Đậu Phụ Khang dẫn theo đến rất nhanh, đã xử lý xong những người khác, đẩy mạnh cửa đi vào, hợp lực bắt Tả phu nhân lại.
Tả phu nhân nhắm mắt lại, thở nhẹ một hơi, đột nhiên bật cười.
"Thật đáng tiếc … các ngươi đã đến chậm một bước."