Chương 660: Còn muốn báo thù Cố Vân Đông
Nói xong Tả phu nhân nhìn về phía ba người nằm trên mặt đất.
Mặt Đậu Phụ Khang biến sắc, vội vàng ra lệnh cho thuộc hạ: "Khiêng ba người bọn họ đi trước, tìm đại phu để chữa trị."
"Dạ." Rất nhanh sau đó đã có người đưa một nhà ba người Đoàn gia đi.
Tả phu nhân vẫn đang cười: "Bây giờ đưa đi thì có ích gì chứ? Độc dược của ta căn bản không thể giải được, nếu các ngươi muốn chế thuốc giải, sợ là bọn hắn không đợi được hahaha."
Sắc mặt Đậu Phụ Khang tái nhợt: "Lâm Tuấn Lan, chuyện hôm nay ngươi giết người đã có chứng cứ xác thực, ngươi còn gì để nói không?"
"Không có gì để nói."
Đậu Phụ Khang cau mày: "Dẫn đi."
Thuộc hạ lập tức dẫn Tả phu nhân đi, kể cả những người khác trong thôn trang, tất cả bị một mẻ hốt gọn, khoanh tay chịu trói.
Nhưng thiếu mất một người.
Không thấy hắn trong số đó, Tả phu nhân yên tâm nhếch khoé miệng, giống như bản thân sẽ không có việc gì cả.
Đến lúc bị ép lên xe bà ta vẫn không kiềm chế được, dùng ánh mắt hung hãn nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi chờ đó cho ta."
Cố Vân Đông cất nỏ, nghe vậy nhìn về phía bà ta nói: "Chờ cái gì? Chờ ngươi trả thù ta sao? Ngươi nghĩ rằng ngươi vào đại lao rồi vẫn còn cơ hội thoát ra sao?"
"Ngươi cho rằng ta không ra được sao? Tiểu cô nương, cô sẽ hối hận vì tất cả những hành động ngày hôm nay." Tả phu nhân nói xong thì bị đẩy vào trong xe ngựa.
Xe ngựa đi thẳng đến phủ thành, đi đến đại lao.
Tả phu nhân bị đẩy vào trong phòng giam, bà ta có chút lảo đảo, rất nhanh đã đứng vững, cười nhạo một tiếng.
Lập tức xoay người, nhìn hết một lượt từng người vừa rồi đã đối xử thô lỗ với mình, bộ dáng đó như muốn sau này sẽ không tha cho bất kỳ ai.
Cố Vân Đông nhìn bà ta bằng một ánh mặt vô cùng chán ghét, nghĩ đến người chồng đã chết chưa bao giờ làm chuyện tốt kia của bà ta, chuyên buôn bán trẻ em, cô hận không thể đánh nàng một trận.
Nghĩ đến đó cô thật sự muốn ra tay.
Đậu Phụ Khang sợ hãi kêu lên một tiếng, kéo Cố Vân Đông đang xắn tay áo chuẩn bị bước vào cửa phòng giam lại: "Ngươi, ngươi bình tĩnh một chút, bây giờ không phải lúc để ngươi ra tay."
Thấy Cố Vân Đông có chút không vừa lòng, hắn nhỏ giọng nói” "Yên tâm, yên tâm, khi thẩm vấn sẽ tra tấn đấy, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho bà ta nếm mùi đau khổ."
Đậu Phụ Khang tất nhiên cũng rất hận người phụ nữ này, mười mấy năm trước hắn còn là người bị hại.
Khi hắn bị nhốt, hắn đã từng chứng kiến cảnh vài đứa trẻ có ý định tẩu thoát bị bắt lại, đang sống đánh cho chết, cho nên hắn cảm nhận rõ ràng nhất, hắn hận không thể đem những gì mà những đứa trẻ đó phải chịu đựng trả lại hết lên người bà ta.
Dụng hình đối với loại người ngày Đậu Phụ Khang không hề cảm thấy quá đáng.
Cho dù hắn nói rất nhỏ nhưng bà ta vẫn nghe được: "Tra tấn? Được để ta đợi xem."
Cố Vân Đông nheo mắt: "Tại sao ngươi lại ngạo mạn như vậy? ngươi cho rằng ngươi vào nhà lao này rồi còn có thể ra ngoài sao? Ngươi nghĩ rằng sẽ có người tới cứu ngươi sao?"
"Có người đến cứu ta hay không cũng không phải chuyện của ngươi."
"Đó là việc của hắn sao?"
Cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một giọng nói.
Mặt Cố Vân Đông và Đậu Phụ Khang tràn đầy vui mừng, quay đầu nhìn.
Tả phu nhân cũng liếc mắt lên nhìn, do ngược sáng nên bà ta không nhìn rõ người đó là ai.
Bà ta phải nheo mắt lại mới nhìn rõ hơn một chút, có một người bất ngờ bị ném xuống dưới chân.
Tả phu nhân theo bản năng cúi đầu nhìn, đợi đến lúc nhìn rõ mặt người nằm trên mặt đất là ai thì sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt tràn đầy tự tin vừa rồi giờ đây đã hoàn toàn sụp đổ.
Tả phu nhân kinh ngạc ngồi xuống, lật người nằm trên mặt đất lên, nhìn rõ bộ dạng của hắn, sau đó tức giận hít một hơi: "Lương, Lương Tử ngươi không trốn thoát?"
Lương Tài thở hổn hển, nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn, giọng nói dứt quãng: "Bọn hắn nhiều người, ta… "
Thiệu Thanh Viễn đứng cạnh Cố Vân Đông cúi xuống nhìn Tả phu nhân nói: "Ngươi ở đây chờ hắn tới cứu sao? Ta biết thủ hạ này của ngươi có biệt tài đào hầm, cho nên ngươi muốn đợi đến khi trời tối hắn có thể vào đại lao cứu ngươi ra. Tuy nhiên đại lao này không dễ vào, để phòng ngừa ta đã bẻ gãy tay chân hắn."
Đồng tử Tả phu nhân co lại, không dám tin nhìn Lương Tử đã không thể đứng dậy được.
Cố Vân Đông cười nói: "Tả phu nhân, ngươi còn có ý định trả thù ta sao? Ta chờ ngươi."
Đậu Phụ Khang cười to hơn, liếc mắt ra hiệu với người phía sau: "Ra tay."
Người nọ lập tức lên tiếng, bê bát nước đến, một người bắt lấy Tả phu nhân, một người trực tiếp đổ nước vào.
Tả phu nhân căn bản không phải là đối thủ của hai người này, cho dù dốc hết sức liều mạng dãy dụa phản kháng cũng không làm gì được, hơn phân nửa bát nước đã được đổ vào.
Một lát sau bà ta đã cảm thấy bản thân mất hết sức lực.
Đậu Phụ Khang nhún nhún vai nói: "Ta nhìn bộ dạng tự tin của ngươi, sợ ngươi còn có chiêu khác, cho nên lại thêm một tầng đảm bảo, tốt với ngươi chứ?"
"Ngươi.." Đôi mắt bà ta đỏ lên căm hận nhìn bọn họ.
Đáng tiếc ba người Cố Vân Đông đã quay người đi ra, Lương Tử đã bị người nhà lao kéo đi qua phòng giam tù nhân nam.
Tả phu nhân gào thét trong phòng giam, nhưng không có một chút sức lực nào, rất nhanh đã ngã trên mặt đất, chỉ có thể hét theo bóng lưng của bọn hắn: "Quay lại, các ngươi quay lại cho ta."
Ba người Cố Vân Đông làm ngơ.
Đến lúc đi ra khỏi nhà lao thì đồng loại thở ra một hơi.
"Cuối cùng cũng bắt được những kẻ xấu xa này, hôm nay may là có các ngươi giúp đỡ" Đậu Phụ Khang nói
Thiệu Thanh Viễn lắc đầu, nhìn về phía mấy người hộ vệ phía sau nói: "Là công lao của Đậu đại nhân."
Nói thật cho dù mấy người bọn họ liên thủ, đã tính hết mọi khả năng. Nhưng nhân thủ thì không đủ, chính là tai hại lớn nhất, bản thân Đậu tham tướng đang thiếu nhân lực, còn đưa cho họ vài trợ thủ đắc lực, nếu không việc Thiệu Thanh Viễn bắt Lương Tử cũng không dễ dàng như vậy, Lương Tử này quả thật thân thủ rất tốt, chẳng trách cho dù Đoàn Khiêm dẫn theo rất nhiều hộ vệ cũng bị ăn thiệt thòi lớn như vậy.
Hơn nữa Lương Tử rất am hiểu về đào hầm, mười mấy năm trước nếu không phải hắn không ở phủ Khánh An, mà tên Tả Hồng đó bị bắt không bao lâu đã bị chặt đầu, chỉ sợ Tả Hồng cũng được hắn ta cứu.
"Tiếp đến việc thẩm vấn, giao cho ngươi." Thiệu Thanh Viễn nói.
Đậu Phụ Khang nhướn mày: "Yên tâm, cha ta thẩm vấn không mấy ai chịu được."
Công việc của ông ấy có lẽ cũng sắp xong rồi, đúng lúc có thể đến hỗ trợ thẩm vấn, hắn muốn có được nhiều thông tin nhất có thể từ những người này.
Còn nữa hắn còn phải báo cáo tình hình cho Tri phủ đại nhân, vốn chuyện bắt bọn bắt cóc này là do ông ta phụ trách.
Chính bởi vì chuyện này liên quan đến nhà bọn họ, nên Tri phủ mới ra lệnh cho Đậu Phụ Khang tự mình giải quyết, sau khi xong việc cũng nên báo cáo một chút.
Cố Vân Đông gật đầu: "Được, chúng ta đi xem mấy người Đoàn nhị gia."