Chương 661: Đoàn Khiêm gặp Đoàn nhị gia
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đến y quán Huệ Dân, mấy người Đoàn nhị gia được đưa đến đó.
Đợi đến khi hai người đến y quán Huệ Dân, vừa vặn nhìn thấy Thiệu Văn đi ra.
Nhìn thấy bọn họ, Thiệu Văn thở phào nhẹ nhõm.
"Thế nào rồi?" Cố Vân Đông hỏi.
Thiệu Văn nhún vai: "Không có việc gì, thuốc của công tử chỉ làm cho bụng bọn họ đau đớn khó chịu một hồi, không ảnh hưởng đến tính mạng. Chẳng qua hiện tại còn mê man, sau này tỉnh lại sẽ không sao."
Đại khái, sẽ bị một chút kinh hãi.
Không sai, độc dược trí mạng của Tả phu nhân đã sớm bị người ta đánh tráo rồi.
Độc dược bà ta cho ba người Đoàn nhị gia ăn là do Thiệu Thanh Viễn nghiên cứu ra, chỉ có bề ngoài giống nhau, công hiệu lại khác nhau một trời một vực.
Nhưng Thiệu Thanh Viễn cũng rất tò mò với loại thuốc này của Tả phu nhân, đang cân nhắc lúc nào rảnh rỗi sẽ nghiên cứu một chút, xem bên trong rốt cuộc có thành phần gì, có phải thật sự không có thuốc cứu hay không.
Đi đến sân sau y quán Huệ Dân.
Một nhà ba người Đoàn nhị gia nằm chỉnh tề trên giường, thoạt nhìn có loại... Cảm giác rất thanh thản.
Cố Vân Đông có chút muốn cười.
Cô không có hảo cảm với ba người này, nhưng phải xử lý bọn họ thế nào, việc này vẫn là do Đoàn Khiêm tự mình quyết định.
Nói Tào Tháo, Tào Tháo đến.
Đồng Thủy Đào mang theo huynh muội Đoàn Khiêm tới, Đoàn Khiêm hôm nay đã khá tốt rồi, nhưng hôm nay là lần đầu tiên ra khỏi Đậu phủ.
Dù sao đám người Tả phu nhân đã sa lưới, hắn cũng không cần phải trốn nữa.
Nhìn thấy ba người Đoàn nhị thúc, sắc mặt Đoàn Khiêm rất lạnh lẽo.
Hắn nhìn về phía hạ nhân phía sau nói: "Trước tiên đưa bọn họ về nhà đã."
“Dạ."
Chờ ba người được khiêng đi, Đoàn Khiêm mới xoay người, mời hai người Thiệu Thanh Viễn đến Đoàn phủ làm khách.
Cố Vân Đông khoát tay: "Ngươi vừa mới hồi phủ, trong nhà có rất nhiều chuyện phải xử lý, hôm khác lại nói sau.”
Đoàn Khiêm nghĩ cũng đúng, mấy ngày nay, Đoàn phủ bị nhị thúc giày vò không nhẹ, nên chỉnh đốn lại.
Bởi vậy hắn cũng không cưỡng cầu, mang theo Đoàn Uyển xoay người lên xe ngựa.
Không nghĩ tới vừa mới đi lên, Đoàn nhị gia lại bị xóc nảy tỉnh lại, vừa mở mắt ra, đột nhiên đối diện với ánh mắt lạnh buốt của Đoàn Khiêm, lúc này hít một hơi khí lạnh, khiếp sợ ngay cả nói cũng nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, lẩm bẩm nói: "Ta quả nhiên đã chết rồi.” Sau đó đầu nghiêng qua một bên, lại nhắm mắt lại.
Đoàn Uyển cười nhạo: "Thúc chết thì cứ chết, ca ca ta còn sống rất tốt.”
Đoàn nhị gia lại bất ngờ mở mắt ra, nhìn Đoàn Uyển, lại nhìn Đoàn Khiêm.
Ngay sau đó, bên tai vang lên giọng nói lạnh như băng của Đoàn Khiêm: "Nhị thúc tốt nhất là đừng ngất nữa, sổ sách của chúng ta còn phải tính toán thật kỹ đấy."
“A..." Đoàn nhị gia đột nhiên thét chói tai một tiếng.
Không chết, hắn thật sự không chết, chẳng những không chết, còn trở về, trở về! !
Còn đi cùng Đoàn Uyển, vậy những chuyện ông ta làm đều đã lộ ra.
Không đúng, không phải ông ta đã bị Tả phu nhân kia cho ăn độc dược sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Trong đầu Đoàn nhị gia rối loạn thành một đoàn, cuối cùng không chịu đựng được, lại ngất đi.
Đoàn Khiêm: "......"
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở bên ngoài nghe được tiếng Đoàn nhị gia hét chói tai, liếc nhau một cái, nhún vai cười.
"Chuyện bên này đã xử lý xong, chúng ta cũng nên chuẩn bị đi tới kinh thành.”
Tuy nhiên, ngày thứ ba sau khi Tả phu nhân bị bắt, Đậu Phụ Khang cầm lời thú tội đến tìm họ.
"Ta đã nói cha ta ra tay, tuyệt đối có thể cạy miệng đám người này." Hắn để một tời giấy lên bàn: "Đây là danh sách người cùng nhóm với Tả phu nhân kia, thật sự không thể tưởng tượng được nhân số lại nhiều như vậy, tuy rằng phần lớn đều ở phủ Khánh An, nhưng các phủ thành khác cũng có không ít, hơn nữa bọn hắn còn sử dụng các loại thủ đoạn rất độc ác và liều mạng.”
Cố Vân Đông rút danh sách trên bàn, trên đó quả nhiên viết rất nhiều cái tên, còn có độ tuổi giới tính, một số người phía sau còn đánh dấu địa chỉ.
"Đậu tham tướng lợi hại nha, đào ra nhiều thông tin như vậy."
"Tất nhiên." Đậu Phụ Khang cười nói: "Thủ đoạn của cha ta ngươi quả thực không có cách nào tưởng tượng, dù là tử sĩ nếu rơi vào tay ông ấy cũng không giữ miệng được. Chứ đừng nói đến đám cặn bã nhỏ bé này, cũng chỉ có Tả phu nhân và tên Lương Tử kia có chút cốt khí, lúc đầu còn cắn chặt không chịu nói, nhưng đụng phải cha ta cũng vô dụng, đến cùng vẫn sợ chết, không có dũng khí tự sát, người trong danh sách này phần lớn là bọn hắn khai ra.”
Tả phu nhân lúc trước còn tràn đầy tự tin, chính là ỷ vào Lương Tử ở bên ngoài sẽ cứu bà ta.
Hiện giờ không còn hy vọng, lại không chịu nổi thống khổ, nên đã khai hết toàn bộ.
Theo cha hắn nói, ngay cả một ít bí mật mười mấy năm trước cũng đã khai ra, quả nhiên đau đớn có thể kích thích trí nhớ của người khác, Đậu Phụ Khang tỏ vẻ đã học được.
"Cha huynh đây là đang báo thù cho huynh." Cho nên mới tận tâm tận lực như vậy.
Tầm mắt Cố Vân Đông đặt trong danh sách trên giấy, vừa nhìn vừa nói.
Đang lúc sắp xem xong, tầm mắt đột nhiên ngưng tụ, ngón tay dừng lại.
Thiệu Thanh Viễn bên cạnh cô cũng khẽ biến sắc, kinh ngạc nhìn về phía một cái tên trong đó.
Đậu Phụ Khang phát hiện hai người này có chút không thích hợp.
Làm sao vậy?
Đậu Phụ Khang đưa tay lắc lắc trước mặt hai người: "Các ngươi làm sao vậy?”
Cố Vân Đông chợt hoàn hồn, cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái, trong mắt cũng có chút không dám tin.
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy? Danh sách này có vấn đề gì sao?”
Cố Vân Đông chậm rãi thở ra một hơi, chỉ vào một cái tên, hỏi: "Người này, đã từng cùng nhóm với Tả phu nhân?”
Đậu Phụ Khang nghiêng đầu nhìn qua: "Lý Phát Thắng ở thôn Vĩnh Phúc, huyện Phượng Khai.”
Huyện Phượng Khai, thôn Vĩnh Phúc??
Đậu Phụ Khang mạnh mẽ nhìn về phía bọn họ: "Đúng rồi, các ngươi chính là người thôn Vĩnh Phúc huyện Phượng Khai, người kia. Huynh có biết anh không?"
“Đâu chỉ biết." Cố Vân Đông híp mắt, đưa tay cầm tay Thiệu Thanh Viễn, giọng trầm thấp mang theo hận ý: "Người này, là ông nội Thiệu đại ca, không đúng, không nên nói là ông nội. Ông ta chính là người bế Thiệu đại ca đi khi chàng ấy còn nhỏ.”
Đậu Phụ Khang kinh ngạc: "Thanh Viễn, huynh, huynh vốn không phải người của thôn Vĩnh Phúc sao?" Bị ôm đi? Vậy, huynh không phải là người bản địa thôn Vĩnh Phúc?
Lý Phát Thắng này...