Chương 662: Thân phận Lý lão đầu
Thiệu Thanh Viễn bất ngờ đứng lên: "Cái tên này được cạy ra từ trong miệng ai? Ta muốn biết tất cả thông tin về Lý Phát Thắng.”
Nếu như, Lý lão đầu từng là người của băng đảng này, như vậy có khả năng hắn bị đám người này cùng nhau bắt đi, nói không chừng có thể hỏi ra tung tích người nhà mình.
Thiệu Thanh Viễn không nghĩ tới, Lý lão đầu lúc trước lại là kẻ bắt cóc trẻ con, còn đi theo băng đảng lớn như vậy.
Trách không được ông ta thường xuyên không ở thôn Vĩnh Phúc, ở phủ thành tìm việc làm.
Thiệu Thanh Viễn nghĩ đến chuyện hồi mình tám tuổi bị vợ chồng Lý lão đại bán cho bọn bắt cóc, sau đó hắn trốn thoát, Lý lão đầu nói ông ta vẫn luôn tìm kiếm tung tích của hắn, nhưng không tìm được.
Hiện tại nghĩ lại, nói không chừng ông ta đã biết từ đầu.
Đậu Phụ Khang nhìn thoáng qua tờ giấy, nói: "Là Lương Tử khai ra, đi, ta dẫn các ngươi đi xem một chút.”
Ba người lập tức đi tới đại lao phủ nha.
Lương Tử hôm qua bị dùng hình, trạng thái hôm nay tốt hơn một chút, nhưng cả người vẫn bị thương, thoạt nhìn rất thê thảm.
Tay chân của hắn đã được bó lại, theo Đậu Phụ Khang nói, đây là Lương Tử tự mình yêu cầu, phải chữa tay chân rồi hắn mới chịu thú nhận.
Đậu tham tướng liền cho người nối lại tay chân cho hắn, như thế, coi như là cho Lương Tử một chút hy vọng, để hắn cảm thấy mình có thể chạy thoát, không đến mức liều mạng cá chết lưới rách, ôm bí mật mà chết.
Còn không phải sao, Lương Tử thật đúng là có không ít chiêu.
Nhưng người canh gác trong phòng giam này đã đổi thành người của Đậu tham tướng, Lương Tử muốn chạy trốn, cũng phải nhìn xem ông ấy có cho phép hay không.
Ba người Thiệu Thanh Viễn đứng ở góc phòng giam, nhìn bóng người đang co lại thành một đoàn bên trong.
Đậu Phụ Khang nói: "Ta sai người đi hỏi, chúng ta ở bên này nghe là được.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu, Cố Vân Đông nắm chặt tay hắn không buông.
Rất nhanh đã có người đi vào, đi đến bên cạnh Lương Tử.
Lương Tử nghe được tiếng bước chân hơi ngước mắt lên, vẫn nằm trên rơm rạ không nhúc nhích, chỉ suy yếu hỏi: "Các ngươi còn cái gì muốn hỏi.”
“Trong số những người ngươi khai lúc trước, có phải có người tên là Lý Phát Thắng không, người thôn Vĩnh Phúc.”
Lương Tử nhíu nhíu mày, hình như suy nghĩ một hồi lâu, mới trả lời: "Ta khai hắn ra sao? Là ta hồ đồ, người này đã sớm không làm nữa, về sau nghe nói đã chết, các ngươi không cần bắt hắn."
“Tại sao sau đó ông ta không làm nữa? Từ lúc nào thì ông ta không làm nữa, sao ngươi có thể cho ông ta rời đi?”
Lương Tử cảm thấy kỳ quái: "Sao các ngươi lại tò mò về chuyện của Lý Phát Thắng như vậy?"
“Ngươi nói là được rồi, những chuyện khác không cần biết."
Lương Tử thầm bĩu môi, cười nhạo một tiếng. Lúc này hắn trầm mặc một lúc lâu, giống như đang nhớ lại chuyện năm đó, qua hồi lâu, mới bắt đầu nói.
"Lý Phát Thắng nha, hình như từ hai mươi năm trước hắn đã không làm nữa. Về phần vì sao lại cho phép hắn rời đi..." Lương Tử cười một tiếng: "Bởi vì, hắn và Tả lão đại đã cùng nhau đi trên con đường này. Lúc trước lúc mới làm việc này, chỉ có hai người là hắn và Tả lão đại, hắn không muốn làm nữa, chỉ cần Tả lão đại đồng ý, ai dám ngăn cản chứ.”
Mấy người Thiệu Thanh Viễn đều kinh ngạc, Lý lão đầu lại còn là người đứng đầu?
Lương Tử tiếp tục nói: "Đáng tiếc, tuy rằng Lý Phát Thắng và Tả lão đại cùng làm, nhưng lá gan không đủ lớn, cũng không quá thông minh, còn không được lòng người.”
Cho nên về sau Tả Hồng bồi dưỡng không ít người, địa vị của Lý Phát Thắng lại càng ngày càng khó xử.
Có lẽ biết nếu tiếp tục cũng không chiếm được bao nhiêu chỗ tốt, nói không chừng sau này lại càng bị gạt ra ngoài lề, bởi vậy Lý Phát Thắng đã tìm cơ hội rời khỏi băng nhóm của bọn hắn.
Tả lão đại ít nhiều cũng nhớ tới một phần tình cảm trước kia, cho nên cũng không ngăn cản.
Người hỏi nheo mắt lại: "Lý Phát Thắng tìm được cơ hội gì?"
“Ừm..." Lương Tử trầm mặc một lát, nói: "Hắn bắt cóc một đứa bé, nói người nhà của đứa nhỏ kia là kẻ thù của hắn, hắn muốn nuôi lớn đứa nhỏ này, sau đó để cho nó giết cha mẹ ruột của mình."
Ba người Thiệu Thanh Viễn đứng ở trong góc đồng thời thẳng lưng, hô hấp cũng dừng lại.
"Đứa bé kia là ai? Cha mẹ ruột của hắn là ai?”
Lương Tử rốt cuộc cũng ngẩng đầu, liếc mắt nhìn người hỏi một cái, nói: "Ta không biết, ta chỉ biết hài tử kia bị bắt đi từ kinh thành. Lúc đó còn là ta và Lý Phát Thắng cùng đi, ngày đó vừa vặn là đêm trung thu, kinh thành có hội đèn lồng, trên đường đều là người chen chúc, ta và Lý Phát Thắng muốn nhân cơ hội này làm chút chuyện."
Hắn giống như đang nhớ lại, chậm rãi nói: "Lúc ấy hai chúng ta nhìn chằm chằm người đến người đi trên đường, đột nhiên nhìn thấy một đôi vợ chồng trẻ tuổi, Lý Phát Thắng vừa nhìn thấy bọn họ, ánh mắt lập tức trở nên rất dọa người, giống như muốn xông lên giết người, đặc biệt đặc biệt hung tàn, ta cũng hoảng sợ.”
Sau đó Lý Phát Thắng nhờ ta hỗ trợ, nói muốn hài tử trong ngực người phụ nữ kia, nhờ ta hỗ trợ bắt cóc, dù sao hắn cũng là một hán tử nông gia, cũng chỉ có sức mạnh. Kỳ thật ta biết, hắn muốn ta giết đôi vợ chồng kia, ha ha, làm sao có thể? Sao ta phải vì hắn mà giết hai người thoạt nhìn không dễ chọc kia? Lý Phát Thắng cũng biết là không có khả năng, cho nên hắn với ta làm một giao dịch.”
Lý Phát Thắng đáp ứng chỉ cần ta bắt đứa nhỏ kia đến cho hắn, hắn sẽ cho ta tất cả tiền tài hắn cất giấu mấy năm nay, ta biết hắn có tiền, đặc biệt có tiền. Hắn bỏ ra một số tiền lớn như, có thể thấy được hắn hận đôi vợ chồng này bao nhiêu.”
Người hỏi có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới mở miệng: "Lý Phát Thắng có cừu hận gì với vợ chồng kia, ngươi biết không?"
Lương Tử ngước mắt lên, nhìn trên nóc nhà tù: "Không biết.”
“Vậy cặp vợ chồng kia có thân phận gì?”
Lương Tử đột nhiên cười như không cười nhìn hắn: "Hình như ngươi rất tò mò về chuyện của Lý Phát Thắng, vì sao? Ông ta chết rồi. Chẳng lẽ, bởi vì đứa nhỏ kia..."
"Bắt ngươi nói thì ngươi cứ nói, lấy đâu ra nhiều vấn đề như vậy?"
Lương Tử cười cười, biên độ có chút lớn, lập tức kéo vết thương trên mặt, đau đến mức hắn xùy một tiếng, mới thấp giọng trả lời: "Ta không biết thân phận của đôi vợ chồng kia, sau khi bắt cóc đứa nhỏ chúng ta không tiếp tục ở lại kinh thành, trực tiếp ra khỏi thành, chạy thật xa.”
Không biết thân phận của đôi vợ chồng kia?
Cố Vân Đông nhíu mày, chẳng phải vẫn không có manh mối gì sao?
"Vậy hai vợ chồng kia trông như thế nào, ngươi còn nhớ không?"
Lương Tử dừng một chút, híp mắt suy nghĩ hồi lâu, mới nói: "Đã hai mươi năm rồi, làm sao ta nhớ được trông như thế nào?”
Dừng một chút, hắn lại mở miệng: "Chỉ mơ hồ cảm thấy, hai người kia đều rất đẹp, nam tài nữ tú, chính là trời sinh một đôi.”