Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 663 - Chương 663. Vòng Đeo Tay Đặc Biệt

Chương 663. Vòng đeo tay đặc biệt Chương 663. Vòng đeo tay đặc biệt

Chương 663: Vòng đeo tay đặc biệt

"Còn gì nữa không?" Người hỏi cũng nhíu mày, phạm vi này quá rộng, thiên hạ này có nhiều cặp phu thê lớn lên đẹp mắt, nói những thứ này thì có ích lợi gì?

"Còn nữa..." Lương Tử lại trầm tư một lát: "Đúng rồi, trên cổ tay người thê tử kia đeo một cái vòng tay bạc rất đặc biệt, chỗ tiếp nối của vòng tay kia, một bên là lá cây, một bên là một hạt châu nhỏ. Trùng hợp là hạt châu nhỏ nhẹ nhàng bóp một cái, là có thể cài vào trong lá cây. Đứa trẻ kia đặc biệt thích nắm lấy chiếc vòng tay này, vì vậy ta có chút ấn tượng.”

Cách đó không xa, Cố Vân Đông vội vàng gọi người cầm giấy bút tới, vẽ ra cái vòng tay.

Vòng tay này vẽ ra có chút quái dị, nhưng Cố Vân Đông vẫn đưa bản vẽ cho người hỏi.

Lương Tử nhìn bức tranh kia, lại nhìn về góc này, cười cười.

"Hình như còn thiếu cái gì đó." Hắn suy nghĩ một chút, đột nhiên nhíu mày nói: "Đúng rồi, ở giữa còn buộc ba tua rua màu sắc khác nhau, đứa nhỏ kia chắc là nhìn thấy nó mới bắt lấy.”

Cố Vân Đông: “…" Cô hoài nghi Lương Tử đang nói dối.

Nhưng cô vẫn vẽ ra tua rua, lần này vòng tay lại càng thêm kỳ quái.

Lúc này Lương Tử gật đầu: "Không sai biệt lắm là như vậy.”

Cố Vân Đông nhìn bức tranh, cùng Thiệu Thanh Viễn liếc nhau một cái.

Nếu Lương Tử nói thật, vậy đôi vợ chồng kia hẳn là rất thương Thiệu Thanh Viễn.

Chỉ điểm này, Cố Vân Đông nguyện ý tin tưởng.

Ba người đi ra khỏi phòng giam, Đậu Phụ Khang tò mò hỏi: "Huynh cảm thấy hắn nói thật sao? Hắn có thể nói dối chúng ta không?"

“Lúc nào dùng hình với hắn, đánh tàn nhẫn một chút xem hắn có thay đổi lời khai hay không." Thiệu Thanh Viễn đề nghị.

Đậu Phụ Khang không khỏi giơ ngón tay cái lên: "Quá hung ác nha."

“So với hắn, ta đã xem như thiện lương rồi."

Đậu Phụ Khang nghĩ vậy thấy cũng đúng, hành vi độc ác của Lương Tử, dùng mấy lần hình cũng không quá đáng.

Huống hồ, so với Lương Tử, Thiệu Thanh Viễn chính là người bị hại, hắn bị Lương Tử bắt cóc.

Cố Vân Đông đi vài bước, đột nhiên nhắc nhở Đậu Phụ Khang: "Ta thấy Lương Tử kia luôn nằm sấp trên đống rơm không nhúc nhích, có phải có vấn đề gì không?”

Đậu Phụ Khang sửng sốt: "Ngươi hoài nghi hắn đào hang ở phía dưới?”

Hắn dừng lại: "Ta trở lại xem."

Sau đó, vội vã đi vào phòng giam.

Chỉ chốc lát sau liền đi ra, trên mặt lộ ra nụ cười thoải mái, nhìn về phía Cố Vân Đông khoát tay: "Không có việc gì, hắn trốn không thoát. Nhưng ngươi đoán đúng, người canh gác nói hắn ta đã đào một cái lỗ.”

Nhưng đào cũng không có tác dụng, phòng giam này không giống phòng giam bình thường, hắn căn bản không thể đào sâu được.

Trách không được Đậu tham tướng không chút do dự mà chữa tay chân cho Lương Tử.

Cố Vân Đông không chú ý nữa, cùng Thiệu Thanh Viễn đi cửa hàng bạc, nhờ người dựa theo bản vẽ đánh một cái vòng bạc.

Ông chủ cửa hàng bạc nói bọn họ hai ngày sau tới lấy, cam đoan sẽ đánh giống như trên bản vẽ.

Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn trở về, hai ngày sau đến lấy.

Nói thế nào nhỉ? Tuy rằng lúc vẽ lên có chút quái dị, nhưng sau khi làm ra, lại cảm thấy có vài phần trẻ con.

Cố Vân Đông cầm vòng bạc trong tay, quay đầu nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn.

Hắn cũng nhìn cái vòng tay kia, có cái gì đó thấp thoáng trong mắt.

"Thiệu đại ca, mẹ chàng chắc chắn rất thương chàng." Chiếc vòng này không đẹp, nhưng màu sắc như vậy lại rất hấp dẫn ánh mắt của tiểu hài tử.

Mẹ của Thiệu đại ca, có lẽ là vì hắn mới đặc biệt đánh một cái vòng bạc như vậy.

Ánh mắt Thiệu Thanh Viễn phức tạp, tiếp nhận chiếc vòng tay kia, một lúc lâu không nói gì.

Hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Ngày mai chúng ta khởi hành đi kinh thành đi.”

Mắt Cố Vân Đông sáng lên, đây là lần đầu tiên, Thiệu Thanh Viễn chủ động biểu hiện ra kỳ vọng muốn đi tìm cha mẹ.

Cô cảm thấy giờ phút này sự mê mang trong lòng hắn đã biến mất.

Cố Vân Đông nắm lấy tay hắn, nặng nề gật đầu: "Được, ngày mai chúng ta sẽ đi."

“Về trước, đến bến tàu đặt thuyền."

Bọn họ đến bến tàu đặt thuyền chở khách, lúc trước cũng đã nói chuyện với người phụ trách bên này, hơn nữa lúc ấy còn đi cùng Đậu Phụ Khang, hỏi qua giá cả, thời gian thuyền rời bến và một số lưu ý khác.

Bây giờ đặt thuyền cũng không gặp phiền toái nữa, rất nhanh đã quyết định được giờ ngày mai đến bến tàu, cũng đã trả tiền đặt cọc.

Người phụ trách biết bọn họ có quan hệ với Đậu thiếu gia, cho nên cũng không dám lừa người. Hơn nữa hai người này ra tay hào phóng, còn thưởng bạc, cho nên hắn nói thêm vài câu, nhắc nhở bọn họ chuẩn bị thuốc say sóng cùng đồ ăn.

Trước khi Cố Vân Đông đi, bọn họ lại cho một bản đồ vẽ đường sông đơn giản, trên đó đánh dấu thuyền sẽ đi qua địa phương nào, khi nào dừng lại và dừng lại bao lâu, quả thực quá chu đáo.

Sau khi Cố Vân Đông trở về đã bắt đầu chuẩn bị đồ đạc, sau đó, lại nghe được một tin tức.

"Lương Tử chết rồi sao?"

Lương Tử kia vừa nhìn đã biết chính là người có dục vọng sống rất mạnh, sao đột nhiên chết?

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: "Bị người ta độc chết.”

Cố Vân Đông nghĩ không ra, dưới sự trông coi của Đậu tham tướng, còn có người có thể trà trộn vào đầu độc chết Lương Tử? Trừ khi...

Thiệu Thanh Viễn nói: "Là đội trưởng nhà lao, đứa con của ông ấy bị đám người Lương Tử này bắt cóc bán đi nhiều năm trước, sau đó bị hại chết. Đội trưởng nhà lao đã nghe lời khai của Lương Tử, lúc ấy trong lòng đã tồn tại hận ý. Mắt thấy Đậu tham tướng dùng hình không sai biệt lắm, Lương Tử cũng không có giá trị gì nữa, ông ấy đã hạ độc trong cơm cho Lương Tử, tự tay báo tử thù cho con mình.”

Cố Vân Đông nghe xong thổn thức không thôi, đây đại khái chính là làm nhiều việc bất nghĩa nên tự chuốc lấy họa.

"Đúng rồi, Đoàn Khiêm biết chúng ta sắp phải đi, đặc biệt mời chúng ta đêm nay đến phủ làm khách, hắn cũng mời Đậu Phụ Khang."

"Được, lát nữa chúng ta sẽ đi, ta vừa hay cũng có chuyện muốn nói với Đoàn Uyển."

Hai người thay quần áo, cùng Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào đi Đoàn phủ.

Vào sảnh đường, đã nhìn thấy Đậu Phụ Khang ở đây, đang cùng Đoàn Khiêm nói chuyện.

Vừa thấy bọn họ, Đoàn Khiêm lập tức đứng dậy chào hỏi: "Tới đây, ngồi bên này.”

Đoàn Uyển cũng lại đây, trực tiếp lôi kéo Cố Vân Đông sang một bên nói chuyện.

Không nghĩ tới câu đầu tiên của nàng ấy chính là một quả bom hạng nặng, khiến Cố Vân Đông kinh ngạc không thôi.

Bình Luận (0)
Comment