Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 664 - Chương 664. Kết Cục Của Một Nhà Đoàn Nhị Gia

Chương 664. Kết cục của một nhà Đoàn nhị gia Chương 664. Kết cục của một nhà Đoàn nhị gia

Chương 664: Kết cục của một nhà Đoàn nhị gia

“Đoàn Văn gả cho Trịnh lão gia.” Đoàn Uyển nói.

Cô Vân Đông vừa mới cầm miếng điểm tâm lên, nghe thấy vậy tay chợt cứng đờ, một lát sau mới nhỏ giọng hỏi: “Thật ư?”

“Ừ, là do đại ca ta ra tay, bây giờ ta thấy vô cùng hả dạ.”

Đúng thật là gậy ông đập lưng ông, Đoàn Khiêm trả lại nguyên đai nguyên kiện những gì mà Đoàn nhị gia làm với Đoàn Uyển cho ông ta.

Mấy ngày nay, Cố Vân Đông vẫn luôn chú ý đến chuyện của Tả phu nhân, kế tiếp lại cứ suy nghĩ đến những gì Lương Tử nói về thân thế của Thiệu Thanh Viễn, cho nên cô thực sự không mấy quan tâm đến chuyện của Đoàn gia.

Không ngờ chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Đoàn Khiêm lại có động thái lớn đến vậy.

“Đoàn Văn nguyện ý gả à?”

Đoạn Uyển bĩu môi: “Đương nhiên không muốn rồi, nhưng nàng ta không muốn thì có ích gì? Chỉ cần nhị thúc và nhị thẩm đồng ý, cho dù nàng ta không muốn cũng chẳng có cách nào khác. Hôn nhân đại sự vốn do lời người mai mối và lệnh của phụ mẫu, chỗ nào đến lượt nàng ta phản đối? Vả lại, đại ca ta thẳng tay cắt bỏ tiền tiêu vặt hàng tháng của Đoàn Văn, đuổi hết nha hoàn bên người nàng ta.Trong viện nàng ta bây giờ một người hạ nhân để hầu hạ cũng không có, không có người nấu cơm, quét tước hầu hạ, mới có hai ngày nàng ta đã không chịu được nữa, gào khóc đồng ý gả cho Trịnh lão gia.”

Trịnh lão gia tuy đã lớn tuổi, thị thiếp lại nhiều, hơn nữa Trịnh gia cũng không giàu có bằng Đoàn gia, nhưng tốt xấu gì cũng có đồ ăn thức uống, có người hầu hạ. Huống chi, phụ mẫu nàng ta bởi vì sợ thủ đoạn của Đoàn Khiêm nên đã đồng ý rồi. Không còn ai làm chỗ dựa cho nàng ta, nàng ta có muốn phản kháng cũng vô dụng.

Sau đó Đoàn Văn gả vào Trịnh phủ.

Cố Vân Đông dùng đầu ngón chân cũng biết, những ngày kế tiếp, Đoàn Khiêm nhất định sẽ tập trung vào việc chèn ép Trịnh phủ.

Lúc trước Trịnh lão gia thế nhưng cũng tham dự vào kế hoạch định hủy hoại trong sạch của Đoàn Uyển, làm sao Đoàn Khiêm buông tha cho ông ta được?

“Hai phu thê Đoàn nhị gia đâu?”

“Bị đại ca ta đưa về quê rồi.”

Nguyên quán Đoàn gia ở nông thôn, nơi đó còn vô cùng hẻo lánh. Đương nhiên bên cạnh phu thê Đoàn nhị gia cũng không có người hầu hạ, từ nay về sau phải tự mình kiếm tiền, muốn ăn uống cái gì cũng phải tự làm.

Hai người bọn họ vốn đã quen sống thoải mái, về sau chuyện gì cũng phải tự làm, không khó để tưởng tượng cuộc sống của bọn họ sau này.

Nhất là khi ở trước mặt Tả phu nhân, hai người này còn trở mặt cãi nhau ngay tại chỗ, chuyện lần đó như cái gai đâm vào giữa phu thê hai người, thỉnh thoảng sẽ lại nhảy ra quấy nhiễu.

Sợ là từ giờ trở đi, cuộc sống của hai người họ mới bắt đầu náo nhiệt.

“Đoàn nhị thiếu gia đâu?”

Đoàn Uyển thở dài, Đoàn nhị thiếu gia tuổi còn nhỏ, hơn nữa từ đầu đến cuối đều không biết những việc này.

Sau khi biết chuyện của cha mẹ và tỷ tỷ đã chịu đả kích lớn, tự nhốt mình ở trong phòng mấy ngày.

Đến lúc ra ngoài thì xin được về nông thôn cùng với cha mẹ mình.

Nhưng phu thê Đoàn nhị gia không đồng ý, hai người bọn họ cực kỳ yêu thương đứa con trai duy nhất này. Bọn họ cầu xin Đoàn Khiêm tha cho Đoàn nhị thiếu gia, để cho nó được ở lại Đoàn gia, tiếp tục đọc sách.

Thật ra quan hệ giữa Đoàn Khiêm và người em họ này khá tốt, đối phương cũng chỉ mới mười hai mười ba tuổi, bụng dạ không xấu, chỉ hơi ham chơi một chút, rất nhiều chuyện trong nhà nó không hề để ý.

Cho nên Đoạn Khiêm đáp ứng để nó ở lại phủ thành, chẳng qua là hắn bố trí một viện khác cho nó ở, để nó an tâm đọc sách.

Tương lai có bản lĩnh, nếu nó muốn đưa cha mẹ về để làm tròn đạo hiếu, Đoàn Khiêm cũng không phản đối.

Cố Vân Đông không có ý kiến gì với cách xử lý của Đoạn Khiêm. Cô tin rằng trải qua chuyện lần này, nhất định Đoạn Khiêm sẽ làm việc cẩn trọng hơn.

Cố Vân Đông bỏ qua đề tài này, đang định nói chuyện của cửa hàng cho Đoàn Uyển.

Ai ngờ, Đoàn Uyển lại đột nhiên đỏ mặt, ghé vào sát vào tai cô thì thầm một câu.

Cố Vân Đông bị sặc nước miếng: “Khụ khụ, ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?”

Đoàn Uyển đẩy cô một cái: “Cô đừng giả vờ không nghe rõ.”

“Ta…… chỉ là ta thấy ngạc nhiên thôi.”

Cố Vân Đông chớp mắt, lẳng lặng quay đầu nhìn về phía Đậu Phụ Khang ở cách đó không xa.

Tên gia hỏa này, thế mà lại đến Đoàn phủ cầu thân?

Đoàn Uyển thấy cô nhìn trắng trợn như thế, nàng vội vàng quay đầu cô lại: “Cô đừng nhìn lung tung.”

“Ta cũng không muốn nhìn lung tung, không phải là ta không nhịn được sao?” Cố Vân Đông thu hồi tầm mắt, đụng nhẹ vào người nàng một cái: “Hắn nói thế nào?”

“Hắn, hắn nói là hắn thấy ta rất tốt.”

Cố Vân Đông: “……” Chỉ có như vậy?

Nhưng mà nhìn vẻ mặt này của Đoàn Uyển, xem ra cũng không là nàng không có cảm giác với Đậu Phụ Khang.

Cũng đúng, con người Đậu Phụ Khang coi như phong lưu phóng khoáng, văn võ song toàn, lại nhiệt tình, cũng đủ nghĩa khí. Tuy rằng trước đó đã từng có một thê tử, nhưng sức khỏe của thê tử hắn không tốt, xuất giá được một năm thì đã qua đời rồi.

Nhưng đối với một gia tộc như Đậu gia, cho dù là cưới lần hai thì cũng có vô số người đến giẫm nát thềm cửa nhà bọn họ.

Nếu Đậu Phụ Khang cầu hôn Đoàn Uyển, nhất định là thành tâm thật ý.

Tuy nhiên, Cố Vân Đông vẫn có chút lo lắng: “Tình hình Đậu gia thế nào ngươi có biết không?”

“Ta hiểu rõ, Đậu gia là gia tộc võ tướng, người Đậu gia tính tình thẳng thắn, không lòng vòng phức tạp, cũng không nhiều quy củ như những thế gia khác. Nghe nói đại tẩu của Đậu thiếu gia còn từng ra chiến trường. Bởi vậy cho dù ta xuất thân từ gia đình thương hộ, Đậu gia cũng không để ý.”

Cố Vân Đông không nói thêm gì nữa, chắc là Đoàn Khiêm đã cân nhắc mấy vấn đề này rồi.

Cô quay qua, trêu chọc Đoàn Uyển: “Ta chúc mừng ngươi, nhưng mà ta không có cơ hội tham dự hôn lễ của các ngươi, vậy ta tặng ngươi một phần lễ vật trước có được không?”

“Lễ vật gì?” Đoàn Uyển tò mò không thôi, nàng thật sự rất chờ mong phần lễ vật này.

Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, nói: “Bây giờ ta không cầm ở đây, trước đó ta cũng đâu biết chuyện mà ngươi định nói. Ngày mai trước khi đi, ta sẽ nói người mang qua cho ngươi.”

“Không cần người khác mang đến, ngày mai ta đến bến tàu tiễn các ngươi.” Đoạn Uyển nói xong đột nhiên cúi đầu xuống, có chút mất mát lên tiếng: “Ta không muốn ngươi đi.”

Cố Vân Đông buồn cười, nhớ lại ánh mắt căm thù hai người dành cho nhau lần đầu tiên gặp mặt.

Cô đổi ý không nói chuyện cửa hàng với nàng ấy nữa. Bây giờ Đoàn Uyển đang chuẩn bị thành thân, trong khoảng thời gian ngắn không thể dành ra thời gian rảnh. Có điều vốn dĩ Cố Vân Đông cũng không có ý định để nàng ấy mở cửa hàng ngay bây giờ.

Cơm nước xong xuôi, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn quay trở về cửa hàng tạp hóa.

Hiện giờ bọn họ đang ở hậu viện của tiệm tạp hóa, biết bọn họ sắp rời đi, mấy người ông cụ Vu cũng cảm thấy không nỡ, lúc này đang ở trong nhà bếp bận rộn nấu nướng, chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ mang đi đường.

Cố Vân Đông nhìn đến dở khóc dở cười.

Nhưng đây là tâm ý của mấy người ông cụ Vu, cô cũng không nỡ phụ lòng bọn họ.

Sáng sớm sau, ông cụ Vu và Vu đại bá đích thân tiễn bốn người Cố Vân Đông đến bến tàu.

Lúc bọn họ đang nói lời từ biệt, thì ba người Đoàn Khiêm cũng đến đây.

Trong tay Cố Vân Đông cầm một cái hộp dài, nhét thẳng vào trong ngưc Đoàn Uyển.

“Đây là quà tân hôn của ngươi, giữ cho kỹ, trở về rồi xem.”

“Ừ.” Đoàn Uyển không kìm được, hốc mắt có chút cay cay. Nàng không thích cảnh tượng ly biệt như vậy, thật vất vả mới tìm được một người bằng hữu tâm giao, không nghĩ mới ở chung được mấy ngày cô đã phải rời đi rồi.

Bình Luận (0)
Comment