Chương 665: Lễ vật của Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông vỗ vỗ bả vai nàng ấy: “Đợi khi nào từ kinh thành quay lại, ta sẽ đến gặp các người. Đến lúc đó các ngươi phải tiếp đãi chúng ta thật chu đáo.”
“Nhất định.”
Cố Vân Đông lại nhìn về phía Đoàn Khiêm và Đậu Phụ Khang, hai người bọn họ cũng đã nói xong với Thiệu Thanh Viễn.
Cuối cùng chỉ gói gọn trong một câu: “Bảo trọng, thuận buồm xuôi gió.”
Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn gật đầu với bọn họ, xoay người đi lên thuyền.
Khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn nói chuyện với mấy người Đoàn Uyển xong đi lên thuyền thì Vu Kính và Thiệu Văn đã giúp bọn họ bê hết đồ đạc lên rồi.
Lúc này Vu Kính nhảy xuống thuyền, nói với Cố Vân Đông: “Cố muội, muội phu, đồ đạc đã sắp xếp xong. Ông nội ta làm bánh bột ngô để trong cái rổ mây ngoài cùng, các ngươi nhớ ăn đó.”
“Vậy, cảm ơn mọi ngươi.”
“Không cần khách khí.” Vu Kính đứng bên cạnh ông nội và phụ thân mình, phất phất tay với Cố Vân Đông và những người khác.
Cố Vân Đông thở hắt một hơi, lúc này mới xoay người, cùng Thiệu Thanh Viễn đi vào trong khoang thuyền.
Khoang thuyền này không lớn, có không ít gian phòng.
Khoang phòng của mấy người Cố Vân Đông coi như vẫn khá tốt, ở tầng trên. Mặc dù khoang phòng này hơi nhỏ nhưng lại khá sạch sẽ, trong phòng có tủ và cửa sổ, thỉnh thoảng còn có ánh nắng chiều vào.
Phía dưới khoang của bọn họ còn hai tầng nữa. Hai tầng này không có cửa sổ, phòng cũng nhỏ. Hơn nữa, ở tầng dưới hầu hết là dùng chung giường lớn, mọi người chen chen chúc chúc có chút hỗn độn, lại vô cùng ẩm ướt, không thông thoáng lắm.
Cố Vân Đông mở cửa sổ ra, thấy mấy người ông cụ Vu và Đoàn Uyên vẫn còn đứng ở bến tàu, như thể nếu thuyền chưa rời bến thì bọn họ cũng không rời đi vậy.
Đoạn Uyển có chút không nhịn được, sau khi nhìn nhìn chiếc hộp dài trong tay, thì lẳng lặng chạy ra phía sau xe ngựa, mở chiếc hộp ra thì thấy một cuộn tranh.
Đoạn Uyển sửng sốt, Chỉ Lan đứng bên cạnh cũng tò mò, nàng nhận lấy chiếc hộp trong tay Đoàn Uyển hỏi: “Tiểu thư, Thiệu phu nhân tặng tiểu thư cuộn tranh, chẳng lẽ đây là mấy bức họa nổi tiếng của đại danh họa tiền triều gì đó ư?”
Nàng còn tưởng là cô ấy tặng mấy đồ trang sức linh tinh chứ.
Đoạn Uyển đột nhiên nhớ tới bức chân dung Tả phu nhân mà Cố Vân Đông vẽ, con ngươi lập tức sáng ngời, gấp không chờ nổi vội vàng mở cuộn tranh ra.
“Oa……” Chỉ Lan ở một bên mở to hai mắt, kinh ngạc kêu lên một tiếng: “Là tiểu thư và cô gia tương lai.”
Đoạn Uyển cũng ngừng thở ngắm nhìn người ở bên trong bức tranh. Phía trên vẽ hai người, là một đôi nam nữ mặc giá ý đỏ thẫm, trên gương mặt nở nụ cười hạnh phúc
Nam nhân là Đậu Phụ Khang, nữ là nàng.
Bức tranh vô cùng sinh động, cứ như sao chép khuôn mặt hai người bọn họ rồi dán lên vậy. Hai người đứng sát nhau, thoạt nhìn còn có vài phần tướng phu thê.
“Không tồi, chờ sau khi chúng ta thành thân có thể treo bức tranh trong phòng.” Phía sau bất ngờ vang lên một giọng nói quen thuộc.
Đoàn Uyển phục hồi lại tinh thần, không biết Đậu Phụ Khang đứng sau mình từ lúc nào.
Gương mặt nàng lập tức đỏ ửng, luống cuống cuốn bức tranh cất kỹ vào trong hộp, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Cái này, cái này là Vân Đông tặng cho ta, đương nhiên treo ở đâu là do ta quyết định.”
Nói xong, nàng cúi đầu quay lại bến tàu một lần nữa: “Ta đi cảm ơn Vân Đông.”
Đoạn Uyển nói xong, liền chạy đi thật nhanh.
Đậu Phụ Khang ở đằng sau cười cười: “Ta rõ ràng nghe thấy nàng ấy nói là tặng lễ vật tân hôn cho hai chúng ta.” Sau đó hắn lắc đầu bật cười, cất bước theo sau.
Đi đến bến tàu, thì thấy Đoàn Uyển dùng sức vẫy tay về phía Cố Vân Đông, lớn tiếng hô: “Vân Đông, cảm ơn cô.”
Bến tàu có chút ồn ào, hơn nữa còn có tiếng sóng cuồn cuộn vỗ từng đợt, khó mà nghe được tiếng của Đoàn Uyển.
Cố Vân Đông chỉ thấy miệng nàng ấy mấp máy, cô lờ mờ thấy hình như có tên của mình, nên lập tức tay vẫy vẫy.
Cho đến khi tiếng còi thuyền chuẩn bị rời bến vang bên tai, Cố Vân Đông mới quay đầu khỏi cửa sổ, ngay sau đó lại nhíu mày nhìn Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn đang đang sửa soạn lại đồ đạc.
“Thủy Đào vẫn chưa trở về à?”
Thiệu Văn dừng động tác lại, thấy thời gian cũng không còn sớm, cũng bắt đầu sốt ruột: “Đúng vậy, nàng ấy nói nhất định sẽ quay về trước khi thuyền rời bến, nhưng còi báo rời bến đã phát rồi mà vẫn không thấy bóng dáng nàng ấy đâu.”
“Nàng ấy có nói đi đâu không?” Thiệu Thanh Viễn hỏi.
Cố Vân Đông lắc đầu: “Sáng sớm muội ấy nói muốn đi ra ngoài một chuyến, ta nghĩ muội ấy có việc riêng cần làm, nên cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn muội ấy nhớ canh thời gian, dừng để lỡ chuyến tàu thôi.”
Lúc đang nói chuyện, Cố Vân Đông cảm giác thân thuyền khẽ chao đảo một cái, thuyền đã bắt đầu di chuyển.
Cố Vân Đông đột ngột đứng dậy, vội vàng đi ra ngoài khoang thuyền.
Vừa mới ra đến cửa, đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ xa vọng lại: “Đợi đã, đợi ta một chút, đừng rời bến vội, ta còn chưa lên thuyền.”
Khóe miệng Cố Vân Đông giật giật, thấy Đồng Thủy Đào như một cơn gió thổi qua ba người nhà Vu gia và mấy người Đoàn Uyển, chạy như bay về phía mui thuyền.
Thuyền viên đang kéo dây thừng sợ hết hồn, vội ngăn cản: “Dừng lại dừng lại, ngươi đừng hấp tấp, cứ thế nhảy qua sẽ rơi xuống đó.” Lúc này mũi thuyền đã rời khỏi bờ,
Lúc này đầu thuyền đều đã rời đi bên bờ, tấm ván cũng đã bị kéo lên, ở giữa có một khoảng trống rất lớn.
Đồng Thủy Đào giống như không nghe thấy, bất thình lình lấy đà, nhảy mạnh một cái, bay vèo lên boong thuyền.
Thuyền viên kia nhắm mắt lại, không dám nhìn thêm nữa, dây thừng trong tay rơi cạch xuống boong thuyền.
Cũng may Thiệu Thanh Viễn nhanh tay lẹ mắt, kéo cái bao tải bên cạnh ném qua, Đồng Thủy Đào cứ thế ngã vào bảo tải, nhờ vậy mới không bị xây xát.
“Ai u.” Nàng hô đau một tiếng, nằm ở đó một lúc lâu mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy ba người Cố Vân Đông ở trước mặt, nàng lập tức nhe rang cười với bọn họ.
Có điều vừa mới cười được một nửa, thì thấy thuyền trưởng nổi giận đùng đùng chạy đến, nhìn thằng vào mặt nàng nói một tràng: “Ngươi làm sao vậy hả? Cứ nhảy xuống như thế rất nguy hiểm ngươi có biết không? Chẳng may không nhảy lên thuyền mà rơi thẳng xuổng sông, thanh danh của tiểu cô nương nhà ngươi cũng mất luôn rồi.”
Đồng Thủy Đào rụt cổ, biết đối phương có ý tốt, nàng nhanh chóng bò dậy, chột dạ nói: “Lần sau ta, lần sau ta sẽ không.”
Thuyền trưởng còn muốn nói thêm gì đó, nhưng thuyền viên kéo ống tay áo của hắn, chỉ chỉ ba người Cố Vân Đông đang đứng cách đó không xa, nhắc nhở hắn đây là nha hoàn có chủ đi cùng.
Thuyền trưởng lúc này mới ngừng lại, thở ra một hơi rồi quay đầu rời đi.
Cố Vân Đông duỗi tay ấn Đồng Thủy Đào: “Xem năng lực này của muội, cũng không sợ rơi xuống à, đi vào với ta.”
Đồng Thủy Đào hắc hắc cười gượng một tiếng, vội vàng đi theo Cố Vân Đông.
Thiệu Văn đi vào cuối cùng, đóng cửa khoang thuyền lại, lúc này Cố Vân Đông mới hỏi: “Rốt cuộc là muội đi đâu, tại sao bây giờ mới quay lại?”