Chương 666: Lời dặn dò của Tiết Vinh
Đồng Thủy Đào nịnh nọt đi đến bên cạnh Cố Vân Đông, có chút ngượng ngùng nói: “Muội đi đốt vàng mã cho người ta.”
Cố Vân Đông sửng sốt: “Đốt vàng mã?”
“Dạ, lúc trước Tiết Vinh tới tìm muội. Hắn biết chúng ta sẽ đi qua phủ Vạn Khánh, cho nên nhờ muội ghé qua xem muội muội hắn một chút, nói cho muội muội hắn biết hắn sống rất tốt, về sau có cơ hội hắn nhất đinh sẽ đến thăm nàng ấy.”
Cố Vân Đông đột nhiên nhớ ra, muội muội của Tiết Vinh bị đại thiếu gia Tân phủ hại chết.
“Đáng lẽ muội nên nói cho ta sớm hơn, ta cũng có thể đi xem.” Cố Vân Đông day day thái dương nói.
Đồng Thủy Đào gãi đầu: “Muội cũng định nói với tiểu thư rồi. Nhưng trước đó Tiết Vinh đã dặn, bảo muội không được nói cho tiểu thư. Hắn nói nếu tiểu thư biết, nhất định sẽ muốn đi, nhưng ngài là tiểu thư, Tiết Vinh là hạ nhân, hắn không đảm đương nổi phúc khí như vậy.”
Cố Vân Đông không nói nên lời.
Đồng Thủy Đào nhận sai: “Là tại muội nói thêm với muội muội của Tiết Vinh vài câu, nên không chú ý. Muội nói cho nàng ấy biết cuộc sống của Tiết Vinh ở Cố gia rất tốt, hiện giờ hắn đi theo lão gia học được không ít kiến thức, bây giờ nói chuyện rất ra dáng, để nàng ấy an tâm. Muội nhất thời không ngưng được, vì vậy mới về muộn.”
“Được, lần sau chú ý một chút. Còn có, nếu gặp phải tình huống như thế này, đừng không để ý gì mà nhảy thẳng lên thuyền như vậy.”
“Dạ, tiểu thư, lần sau muội sẽ không như vậy.”
Lúc này Cố Vân Đông mới không nói nàng ấy nữa, mấy người lại thu dọn đồ đạc.
Bọn họ thuê ba gian phòng, Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn ở phòng chính giữa, Đồng Thủy Đào bên trái, Thiệu Văn ở bên phải.
Hai người Đồng Thủy Đào sắp xếp lại đồ đạc của bản thân, rồi lại dọn một ít nồi niêu xoong chảo tới phòng mình.
Trong nháy mắt căn phòng của Cố Vân Đông rộng rãi hơn hắn.
Cố Vân Đông lấy từ trong rương ra một cái chăn sạch sẽ trải lên giường, lúc này cô mới thoải mái ngồi ở bên cửa sổ ngắm phong cảnh.
Không nghĩ tới vừa mở cửa sổ, đã nhìn thấy Đồng Thủy Đòa vẫy tay với mình: “Tiểu thư, đây là lần đầu tiên muội ngồi thuyền đó.”
Trước kia Cố Vân Đông đã từng ngồi thuyền, nhưng ở thế giới này, cô cũng là lần đầu tiên.
Huống chi, con thuyền này thật ra đi khá nhanh, làn nước trong veo, chỉ là gió có hơi lớn.
Thiệu Thanh Viễn cầm một cái áo choàng đi tới, đội mũ lên che nửa cái đầu của cô: “Đừng để bị cảm lạnh, chúng ta còn phải ở trên thuyền rất nhiều ngày, cứ từ từ ngắm không cần gấp. Ta đã đi hỏi rồi, khúc sông cắt ngang qua phủ Hà Định, hai bên bờ trồng rất nhiều cây hoa quế. Lúc này đúng là mùa hoa quế nở, cả đoạn đường hương thơm ngào ngạt, trên mặt sông hoa nổi bập bềnh, giống hệt như tiên cảnh.”
Sao cô không nghe thấy ai nhắc đến điều này? Cố Vân Đông lập tức có hứng thú, chỉ tưởng tưởng đến hình ảnh đó thôi đã khiến cô mong chờ không thôi rồi.
Quả nhiên, đây mới là chuyến đi nghỉ tuần trăng mật trong tưởng tượng của cô.
Ngắm nhìn mặt sông thêm một lát, Cố Vân Đông đóng cửa sổ lại, ở trong khoang nghỉ ngơi một lúc.
Giữa trưa cô ăn bánh bột ngô mà ông Vu đưa, Cố Vân Đông lấy tương ớt rưới lên, hương vị kia khỏi phải nói, ngon không thể tả.
Chỉ là bánh bột ngô ông Vu đưa cho hơi nhiều, bọn họ phải ăn hết cái này mới có thể ăn những thứ khác.
Tới buổi tối, Đồng Thủy Đào hỏi mượn phòng bếp trên thuyền nấu chút cháo, tiếp tục ăn bánh bột ngô xong rồi đi ngủ.
Vốn dĩ cô cho rằng hành trình của bọn họ cứ thuận lợi như vậy, không nghĩ tới ngày hôm sau lúc thức dậy, Cố Vân Đông phát hiện…Đồng Thủy Đào thế mà lại, say thuyền.
Cố Vân Đông nhìn Đồng Thủy Đào không có tình thần, uể ỏai nằm trên giường, cô nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Rõ ràng hôm qua còn rất vui vẻ và hào hứng, nói đây là lần đầu tiên mình được ngồi thuyền, buổi chiều còn đi tham quan hết tất cả các chỗ trên thuyền.
Không ngờ chỉ qua một đêm, nàng ấy đã không thể dậy nổi.
Thiệu Thanh Viễn đưa cho nàng ấy một viên thuốc say thuyền, lúc này nàng ấy mới cảm thấy đỡ hơn. Nhưng cũng chỉ khá hơn một chút thôi, chứ vẫn không thể làm gì được.
Đồng Thủy Đào muốn khóc: “Tiểu thư, muội xin lỗi, vỗn dĩ tiểu thư dẫn theo muội đến Kinh thành, đáng lẽ muội phải chăm sóc tiểu thư. Bây giờ muội lại chẳng làm được gì cả, chuyện gì cũng phải để tiểu thư tự mình làm. Muội đúng là đồ vô dụng, thật đúng là vô dụng mà.”
“Được rồi, đây không phải là chuyện mà muội có thể kiểm soát.” Cố Vân Đông thấy nàng ấy chỉ hận không thể dập đầu xuống đất, bộ dáng muốn lấy chết tạ tội, thì vội vàng ngăn nàng ấy lại: “Muội đi nghỉ ngơi trước đi, nếu không sẽ càng nặng hơn.”
Đồng Thủy Đào nằm ở trên giường, trong lòng vẫn khó chịu muốn chết.
Trước khi đi nàng đã hứa với lão gia và phu nhân sẽ chăm sóc tiểu thư thật tốt, sức lực của nàng rõ ràng còn cường tráng hơn cả nam nhân, thân thể tốt như thế sao lại có thể bị say tàu được chứ? Chuyện này thật vô lý.
Đồng Thủy Đào không cam lòng, xin Thiệu Thanh Viễn thêm mấy viên thuốc say tàu.
Nhưng thuốc sao có thể uống nhiều được? Thiệu Thanh Viễn chỉ đưa cho nàng ấy theo ngày, không đưa nhiều hơn.
Cứ thế trải qua một ngày, tình trạng của Đồng Thủy Đào vẫn không thuyên giảm, ngược lại khiến tiểu thư và cô gia bất an theo, bởi vậy nàng chỉ có thể từ bỏ, nằm như xác chết ở trên giường.
Ăn hết bánh bột ngô mà ông Vu đưa cho, Cố Vân Đông bắt đầu tự mình nấu nướng.
Vốn dĩ là Đồng Thủy Đào làm những việc này, nhưng hiện giờ nàng ấy không dậy nổi, Thiệu Thanh Viễn lại chỉ biết nấu cháo, đồ mà Thiệu Văn nấu thì chỉ có thể miễn cưỡng xem như ăn được.
Cố Vân Đông không muốn tự làm khổ mình, cả ngày ở trên thuyền cũng chỉ ăn không ngồi rồi, cho nên cô dứt khoát thay đổi cách thức, tự mình nấu ăn.
Trên thuyền có ba phòng bếp, gian lớn được dùng để nấu ăn cho thuyền viên. Thật ra trên thuyền cũng có cung cấp thức ăn, nhưng không cần ăn cũng biết hương vị như thế nào. Vả lại nguyên liệu nấu ăn trên thuyền có hạn, cho nên nhà ai có điều kiện đều tự mình nấu nướng.
Hai gian phòng bếp nhỏ còn lại là chuẩn bị cho những người này, có điều phòng bếp thực sự rất nhỏ, chỉ có thể dùng than củi để nhóm lửa, bếp lò cũng là dùng than lô.
Trước khi lên thuyền, Cố Vân Đông đã mua hai túi than củi lớn, cũng đủ để nhóm lửa nấu ăn, nếu không đủ thì chỉ có thể mua trên đường đi.
Điều khiện trên thuyền có hạn, được như vậy đã là không tệ rồi.
Cố Vân Đông chuẩn bị không ít thức ăn, đồ tương đối tươi. Trong ngày hôm đó, cô dùng cái nồi nhỏ đặt trên bếp lò xào hai món ăn.
Cô cam lòng cho nhiều gia vị và dầu vào, mùi rau xào thơm phức ngay lập tức tỏa ra.
Có người ngửi được mùi thơm, nhìn đĩa đồ ăn của cô nuốt nước miếng. Cũng có người gia cảnh không tệ lắm, muốn bỏ tiền ra mua cơm của Cố Vân Đông.
Cố Vân Đông tự mình nấu ăn là muốn đối xử tốt với bản thân, cô không có nhiều tinh lực để đi chiếu cố người khác, huống hồ Thiệu Thanh Viễn cũng không cho phép cô thể bản thân mình quá mệt nhọc.
Thât ra nếu không phải Cố Vân Đông muốn được ăn ngon, Thiệu Thanh Viễn đã nói Thiệu Văn đi nấu đồ ăn, hoặc là hắn sẽ đi mua thức ăn ở trên thuyền.
Cho nên hễ có người vòng vo muốn mua đồ ăn Cố Vân Đông nấu, đều bị cô từ chối thẳng thừng.
Hai ngày thoải mái dễ chịu trôi qua, cuối cùng Cố Vân Đông cũng nhìn thấy phủ Hà Định ngập tràn hương hoa quế.
Thuyền sẽ dừng ở đây hai canh giờ, để tiếp tế đồ, cũng để mọi người rời thuyền hoạt động. Đương nhiên, sẽ có một số người rời thuyền, ngoài ra cũng có khách nhân mới lên thuyền.