Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 667 - Chương 667. Mơ Màng Buồn Ngủ

Chương 667. Mơ màng buồn ngủ Chương 667. Mơ màng buồn ngủ

Chương 667: Mơ màng buồn ngủ

Cố Vân Đông cũng rời thuyền, đặc biệt rủ Đồng Thủy Đào xuống dưới đi dạo cùng cô một chút.

Sau khi hai chân chạm xuống mặt đất, cuối cùng Đồng Thủy Đào cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Lần đi này, nàng ấy không muốn lên lại thuyền nữa. Cố Vân Đông mua một ít đồ ở gần đó rồi trở về. Nàng ấy đứng ở trước bến tàu một lúc, đợi đến khi chỉ còn một khắc nữa là thuyền rời bến mới đi lên.

Cố Vân Đông mặc kệ nàng ấy, lên cất đồ.

Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn đi hơi xa bến tàu một chút. Bọn họ vào trong thành mua một số đồ khác.

Bởi vậy đến khi tàu sắp rời bến Đồng Thủy Đào và bọn họ mới trở về.

Lúc quay lại sắc măt Đồng Thủy Đào có chút kỳ quái, nàng ấy nhìn cô một cái, rồi lại liếc nhìn Thiệu Thanh Viễn, tiếp đó lại nhìn cô thêm một lần nữa, xong lại lập tức quay về khoang phòng của mình

Cố Vân Đông: “……” Cái quái gì thế?

Cô xoay người trở về khoang, hỏi Thiệu Thanh Viễn: “Muội ấy bị làm sao vậy?”

Thiệu Thanh Viễn lắc đầu: “Ai?”

“Thủy Đào ah, vừa rồi vẻ mặt nha đầu kia nhìn chàng hình như có chuyện gì muốn nói.”

Thiệu Thanh Viễn không chú ý: “Không biết, chắc là lại muốn xin thêm mấy viên thuốc say tàu.”

Cố Vân Đông ngẫm một lúc thấy cũng phải, nàng ấy xuống thuyền nghỉ ngơi hai canh giờ vất vả lắm mới hồi phục lại, giờ vừa lên thuyền đã bị đánh trở lại nguyên hình, nhất định là không cam lòng.

Nhưng mà việc này không thương lượng được, thuốc không thể uống bậy bạ.

Thấy Thiệu Viễn lấy đồ ở trong trong tay ra, cô nhanh chóng thu hồi sự chú ý.

“Phủ Hà Định nổi tiếng với hoa quế, cho nên rất nhiều thứ được làm từ hoa quế. Đây là bánh hoa quê của một cửa tiệm nổi tiếng nhất phủ thành, nàng nếm thử đi.”

“Còn có cả trà hoa quế, khi nào muốn uống thì lấy ra ngâm rồi dùng.”

“Cây trâm này phía trên chính là hoa quế, được làm vô cùng tinh xảo, để ta cài cho muội.”

Thiệu Thanh Viễn bày hết những đồ vật tương tự ra.

Ngoại trừ mấy thứ này, còn có túi thơm mùi hoa quế, hoa quế khô, mật hoa quế, và vô số những thứ khác.

Cố Vân Đông buồn cười, nhìn hắn cài trâm lên tóc mình, không nhịn được vươn tay ôm lấy eo hắn, ngẩng đầu lên nhìn: “Mua hết cho ta, chàng không mua gì cho mình à?” Hơn nữa mấy thứ này trên bến tàu cũng có.

“Vậy có khen thưởng gì không?”

Cố Vân Đông cười ha ha, sáp lại gần hôn hắn một cái. Cô bị Thiệu Thanh Viễn ôm chặt lấy eo, nháy mắt không thể động đậy.

Một lúc lâu sau hai người mới buông ra, gương mặt đỏ bừng.

Cố Vân Đông ngửi căn phòng tràn ngập mùi hoa quế, cảm giác hơi buồn ngủ.

Thân thuyền hơi chao đảo, Cố Vân Đông sực tỉnh, biết đang rời bến.

Cô gỡ cây trâm trong tóc ra, gom hết đồ lại cất đi.

Ngoài trừ mấy thứ liên quan đến hoa quế, Thiệu Thanh Viễn còn mua thêm một ít đồ ăn, và một ít nhu yếu phẩm, đồ mang về khá nặng, vậy mà hắn vẫn còn tinh lực đi nơi khác mua nhiều đồ như vậy.

Cố Vân Đông lấy một túi xương sườn lợn ra, mím môi cười: “Đúng lúc, buổi tối có thể dùng sườn lợn này để hầm với củ cải.”

Lúc nãy ở gần bến tàu cô có xem thử rồi, ở đó cũng có sườn lợn, nhưng nhìn không ngon lắm, nên cô không mua, không ngờ hắn lại mua về cho cô một túi.

Thiệu Thanh Viễn ôm cô: “Ta giúp nàng.”

“Không cần đâu, phòng bếp kia rất nhỏ, một đại nam nhân như chàng chen vào, ta không quay người được.” Cố Vân Đông cự tuyệt, sau đó cầm xương sườn đi ra ngoài.

Mới cửa ra, cô lập tức phát hiện Đồng Thủy Đào cũng đang mở của khoang.

Cố Vân Đông liếc nhìn nàng một cái: “Muội không say tàu nữa à?”

Lời còn chưa nói xong, nàng ấy lập tức cảm thấy khó chịu: “…… Chóng mặt.”

“Vậy muội không nằm ở trong phòng nghỉ đi, ra ngoài này làm cái gì?

Đồng Thủy Đào hơi đắn đo, nhưng vẫn bước đến, kéo Cố Vân Đông vào trong khoang phòng của mình: “Tiểu thư, muội nghĩ đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy nên nói cho tiểu thư một tiếng.”

“Nói cái gì? Ra vẻ thần thần bí bí.”

Cố Vân Đông ngồi ở mép giường, nhướng mày.

Đồng Thủy Đào đè thấp giọng nói: “Tiểu thư, vừa rồi lúc muội lên thuyền thấy có một vị nữ tử đi theo phía sau cô gia. Tiểu thư không biết đâu, nàng ta liếc mắt đưa tình với cô gia, ánh mắt ấy nghĩa nặng tình thâm thề nọn hẹn biển.…”

“Không nên dùng thành ngữ bừa bãi, nói chuyện tử tế.”

“Dạ dạ dạ.” Đồng Thủy Đào mau chóng ngừng lại, tiếp tục nói: “Tóm lại, nữ nhân kia vừa nhìn là biết có suy nghĩ không đứng đắn với cô gia. còn một hai phải đi theo sau, không biết xấu hổ hết sức.”

Cố Vân Đông hỏi: “Vậy Thiệu đại ca thì sao?”

“Cô gia, không biết có phải cô gia không nghe thấy hay không, dù sao cũng đi rất nhanh, thoáng cái đã bỏ xa nữ nhân kia.” Đồng Thủy Đào nói đến chuyện này, đặc biệt kiêu ngạo: “Kỳ thật muội cảm thấy, có tiểu thư ở đây, cô gia chướng mắt những nữ nhân khác.”

Cố Vân Đông cười nói: “Một khi đã như vậy rồi, muội có gì mà phải xoắn xuýt hả?”

“Tuy rằng cô gia có tiểu thư là đủ rồi, nhưng muội không chịu nổi mấy nữ nhân mặt dày khác. Nếu có người không để bụng muốn làm thiếp của cô gia, một hai khăng khăng phải là cô gia thì không được đâu?? Cho nên tiểu thư, chúng ta phải canh phòng nghiêm ngặt, thời thời khắc khắc để ý đến cô gia, xem bên cạnh cô gia có nữ nhân nào lảng vảng tới gần hay không. Tỷ như vừa rồi, sau khi rời thuyền cô gia và tiểu thư mỗi người đi một nơi, cô gia lập tức đã bị nữ nhân kia theo dõi.”

Thời thời khắc khắc để ý đến Thiệu đại ca???

Cố Vân Đông vừa mới tưởng tượng đến đây, đã có cảm giác hít thở không thông rồi.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Đồng Thủy Đào, trong một thoáng Cố Vân Đông không biết nói gì mới phải.

Đồng Thủy Đào: “Tiểu thư người đừng để trong lòng. Trước kia muội cũng cảm thấy loại chuyện này sẽ không phát sinh trên người cô gia. Dù sao lúc ở thôn Vĩnh Phúc, mấy cô nương đó nhìn thấy cô gia sẽ tránh đi thật xa. Cô gia đã hai mươi tuổi rồi còn chưa cưới vợ, giá cả thi trường không tốt. Nhưng vừa mới ra khỏi thôn Vĩnh Phúc, cô gia lại lập tức trở thành miếng bánh thơm ngon, chúng ta không thể không đề phòng.”

Cố Vân Đông: “……” Cô vỗ vỗ bả vai Đồng Thủy Đào: “Ta cảm thấy lời muội nói rất có lý, nhưng lúc nào cũng phải canh chừng một người, ta không làm nổi, cho nên thôi bỏ đi. Cô gia nhà muội là người như thế nào, ta hiểu rõ hơn muội. Mà thực ra, kể cả nếu có một ngày hắn coi trọng nữ nhân khác, ta lại không phải là người chẳng thể sống một mình. Chẳng lẽ muội sợ ta không nuôi nổi muội à?”

“Đương nhiên không phải.”

“Được rồi, đừng suy nghĩ bậy bạ nữa, nếu không lại càng hoa mắt. Buổi tối ăn xương sườn hầm củ cải.”

Nghĩ đến tay nghề tiểu thư, Đồng Thủy Đào không nhin được nuốt nước miếng. Mặc dù bị say tàu nhưng khẩu vị của nàng không bị giảm đi tí nào, đây cũng là một điều vô cùng kỳ diệu.

Cố Vân Đông cầm xương sườn đi ra ngoài, nhưng nhớ lại những lời Đồng Thủy Đào nói, cô vẫn quay lại khoang phòng của mình tìm Thiệu Thanh Viễn trước.

Quay lại mới phát hiện cửa khoang đã bị khóa, chắc là hắn đã đi ra ngoài.

Cố Vân Đông không vào nữa, cầm túi xương sườn đi đến phòng bếp nhỏ.

Vào cửa mới phát hiện, bên trong phòng bếp nhỏ đã có người, đó là một cô nương.

Cô nương kia khom người đang quạt bếp lò, nhìn thấy cô tiến vào, nàng ta ngẩng đầu nhìn cô, mặt không cảm xúc gật đầu một cái, sau đó lại tiếp tục quạt lửa.

Cố Vân Đông ngửi thấy mùi thuốc đông y, đây hẳn là ấm sắc thuốc. Cô cũng gật đầu một cái, rồi bắt đầu làm việc của mình.

Bình Luận (0)
Comment