Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 668 - Chương 668. Thôi Đại Phu

Chương 668. Thôi đại phu Chương 668. Thôi đại phu

Chương 668: Thôi đại phu

Cố Vân Đông ngâm xương sườn vào trong nước sạch, sau đó lấy cá đã được sơ chế ra.

Trên thuyền thứ không thiếu nhất chính là thủy sản. Ngày nào trên thuyền cũng bán cá, cho nên Cố Vân Đông dùng các cách chế biến khác nhau để nấu cá.

Cá kho, cá hấp, cá hầm cải chua, cá chua ngọt, cá nhúng tê cay, canh tàu hủ đầu cá, cá rán nguyên con vân vân,... Bây giờ mới qua hai ngày, trong thực đơn mà cô liệt kê vẫn còn rất nhiều món chưa được thử.

Hôm nay có có canh xương sườn rồi, nên cô muốn làm cá rán nguyên con.

Cố Vân Đông đang suy nghĩ các bước chế biến trong đầu, thì cảm giác có một ánh mắt nhìn về phía mình.

Cô hơi nghiêng đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của vị cô nương đang sắc thuốc kia.

Cô nương kia lập tức thu hồi ánh mắt, đi mở bình thuốc.

Cố Vân Đông nhướng mày, tiếp tục làm của mình.

Nhưng một lát sau, cô nương kia lại nhìn sang đây.

Cố Vân Đông quay đầu lại, nàng ta lại thu hồi ánh mắt.

Cứ thế lặp đi lặp lại nhiều lần, thẳng cho đến khi có một vị cô nương từ bên ngoài đi vào mới thôi. Lúc này cô nương kia mới bưng ấm sắc thuốc đi ra ngoài.

Cô nương đi vào sau là nha hoàn bên người một vị phu nhân ở trên thuyền, phụ trách đồ ăn của vị phu nhân kia. Hai ngày nay, nàng ta cũng xem như quen biết Cố Vân Đông.

Nha hoàn này chào hỏi Cố Vân Đông xong, thì bắt đầu bận bịu làm việc.

Không lâu sau, nàng ta sáp lại gần nhỏ giọng nói: “Thiệu phu nhân, người biết vị cô nương vừa mới đi ra ngoài kia là ai không?”

“Không biết.” Động tác trên tay Cố Vân Đông vẫn không ngừng lại, thuận miệng hỏi: “Ngươi biết nàng ấy à?”

“Không quen biết.” Nha hoàn lắc đầu.

Cố Vân Đông: “……”

Không ngờ, nha hoàn kia lại nói tiếp: “Hôm nay nàng ấy lên thuyền từ phủ Hà Định. Nàng ấy vừa đi lên đã thấy có không ít người bị say sóng không dứt, nôn mửa ở bên cạnh, nàng ấy nói mình là đại phu, hỏi mượn thuyền viên phòng bếp nhỏ để sắc thuốc cho những người bị say sóng uống, đây đã bình thứ ba mà nàng ấy nấu rồi.”

Cố Vân Đông kinh ngạc: “Đại phu?”

Cô nhớ lại gương mặt vô cảm của vị cô nương vừa rồi, dáng vẻ lạnh như băng như vậy, thật sự không giống một người đại phu cho lắm.

Nha hoàn kia gật đầu: “Phu nhân nhà chúng ta nói, cô nương này con người không tồi, còn phát thuốc miễn phí, không thu bạc. Thiệu phu nhân, không phải nhà hoàn nhà người bị say sóng ư? Nếu không cũng đi hỏi thử nàng ấy một chút?”

Cố Vân Đông: “Những người đó uống thuốc xong có khá hơn tí nào không?”

“Đúng là có khá hơn một chút, nhưng ngươi biết mà, thuyền này di chuyển liên tục, cho dù uống thuốc cũng không có tinh thần đâu. Nhưng ít nhất cũng không nôn mửa nữa, nên không còn quá khó khó chịu như vậy.”

Cố Vân Đông gật đầu, thuốc Thiệu đại ca đưa cho Thủy Đào cũng không khác biệt lắm.

Nói được một lúc, thì vị cô nương kia lại quay lại, sau đó tiếp tục sắc thuốc.

Nha hoàn kia không nói chuyện với Cố Vân Đông nữa. Ba người ở trong căn bếp nhỏ, yên lặng ai làm việc nấy.

Cố Vân Đông nấu cơm tối xong, cho thức ăn vào trong hộp rồi bưng ra ngoài.

Có điều lúc rời đi, Cố Vân Đông cảm thấy rõ ràng ánh mắt của vị cô nương sắc thuốc kia đang dán chặt vào phía sau lưng mình.

Cố Vân Đông nhíu mày, cô không thích cảm giác này cho lắm.

Nếu có chuyện thì cứ nói, cứ thỉnh thoảng lại liếc mắt đánh giá cô là có ý gì?

Cô cau mày đi về phía khoang thuyền.

Ai ngờ vừa đến boong tàu, lại nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn đang nói chuyện cùng một người đàn ông trung niên.

Cố Vân Đông nhìn về phía đó hai lần, do dự một lát rồi quyết định không qua đó, mà chỉ cầm hộp đồ ăn đi vào khoang phòng.

Khi cô đi ra ngoài tìm Thiệu Thanh Viễn một lần nữa, thì thấy còn có một người nữa đứng bên cạnh người đàn ông trung niên đang nói chuyện với Thiệu Thanh Viễn.

Cố Vân Đông nheo mắt lại, đúng lúc, người nọ cũng nghiêng mặt qua, nhìn về phía cô.

Chính là vị cô nương sắc thuốc ở gian bếp nhỏ kia.

Ánh mắt Cố Vân Đông chạm vào mắt nàng ta, trên khuôn mặt vô cảm của đối phương xuất hiện một biểu cảm khác, nàng ta hơi hếch cằm lên, sau đó, thu hồi ánh mắt lại như không có chuyện gì xảy ra.

Cố Vân Đông: “……”

Rốt cuộc cô cũng hiểu tại sao lúc ở trong phòng bếp nàng ta cứ đánh giá mình.

Cố Vân Đông cũng chẳng đáp lại, xoay người đi vào khoang.

Ngược lại cô nương kia hơi sửng sốt, ngay sau đó nhếch khóe miệng lên cười giễu cợt.

Thiệu Thanh Viễn nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện, rồi theo cô đi vào khoang phòng.

Vừa vào phòng, thì phát hiện ba người đã đang ăn cơm rồi, không ai đợi hắn cả.

Thiệu Thanh Viễn sửng sốt, không nói gì, ngồi xuống bên cạnh Cố Vân Đông.

“Nàng đói bụng rồi à?”

“Còn tốt, ta thấy thời gian không còn sớm, cũng không biết chàng sẽ nói chuyện với người ta đến khi nào. Nhỡ chàng về muộn quá, thời tiết dạo này lại lạnh như vậy, chúng ta phải ăn cơm canh nguội lạnh.”

Thiệu Thanh Viễn kinh ngạc, cô ấy nhìn thấy mình nói chuyện phiếm với người khác sao?

Thiệu Văn đặc biệt giỏi quan sát lời nói và biểu cảm của người khác, hắn thấy bầu không khí không đúng lắm, nhanh chóng bưng phần cơm của mình đứng dậy: “Ta về phòng mình ăn cơm.”

Tuy Đồng Thủy Đào bởi vì say tàu mà có chút trì độn, nhưng cũng đứng dậy lảo đảo rời đi theo.

Cửa khoang phòng đóng lại, nháy mắt trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Thiệu Thanh Viễn cười cười, ôm lấy eo của Cố Vân Đông vòng: “Nếu đã thấy ta nói chuyện với người ta, sao không đến chào hỏi một tiếng?”

“Chào hỏi cái gì, bên cạnh có mỹ nhân rồi còn đâu.”

Thiệu Thanh Viễn ngẩn ra, con ngươi sáng lên nhìn cô: “Nàng ghen?”

Cố Vân Đông: “……” Cô cầm lấy cái bát nhét vào trong tay hắn: “Ta không có.”

Cô là người rất lý trí, sao có thế ăn loại dấm vô căn cứ này được chứ?

Thiệu Thanh Viễn lại rất vui vẻ, cũng không vội ăn cơm, đặt lại bát lên bàn, lúc này mới bắt đầu nói về thân phận của người nọ: “Người đó là thái y tới từ kinh thành.”

“Thái y ở kinh thành?”

Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ông ấy là Thôi thái y lần này tới đây phụ trách chích ngừa đậu mùa cho phủ Hà Định. Bây giờ đến thời hạn phải hồi kinh rồi, nên tất nhiên cũng ngồi con thuyền này quay về. Cô nương kia là nữ nhi của ông ấy, vẫn luôn đi theo Thôi thái y để học tập y thuật.”

Không trách được lại quen biết Thiệu Thanh Viễn.

“Thái y tới từ kinh thành, chắc phải có người đi theo bảo hộ chứ?” Thiệu Thanh Viễn là bởi vì tình huống đặc thù, cho nên mới không có hộ vệ tùy thân đi theo bảo hộ.

“Quả thật là có hai người, nhưng ta cũng không biết bọn họ ở đâu. Bình thường hộ vệ sẽ không can thiệp quá nhiều vào chuyện của Thôi thái y, chỉ khi nào gặp nguy hiểm bọn họ mới xuất đầu lộ diện.”

Cố Vân Đông liếc xéo hắn một cái: “Chàng thân thiết với vị Thôi thái y này lắm à?”

“Cũng không hẳn là như thế, Thôi thái y và Tống thái y có chút giao tình, do đó cũng qua lại với ông ấy mấy lần. Lúc nãy gặp mặt nên đến chào hỏi.”

“Có phải Thôi cô nương kia….. thích chàng hay không?”

Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, bỗng nhiên trầm mặc một lát, hình như đang cân nhắc xem nên trả lời vấn đề này như thế nào.

Cố Vân Đông nhéo hắn một cái: “Khó trả lời như vậy à?”

“Không khó.” Thiệu Thanh Viễn lập tức đáp: “Đúng là Thôi thái y từng lờ mờ đề cập tới chuyện chung thân với ta, nhưng sau khi biết ta đã có hôn thê rồi thì không nhắc lại vấn đề này nữa. Về phần Thôi cô nương……”

Hắn hơi nhíu mày, khẳng định nói: “Nàng ta cũng không thích ta.”

“Chắc chắn như vậy à?”

“Yên tâm, nàng ta chướng mắt ta. Lúc trước, khi ta đề xuất biện pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, nàng ta còn mắng ta là đồ mãng phu, không có y đức, không lên được mặt bàn. Nàng cảm thấy nàng ta như vậy là coi trọng ta sao?”

Bình Luận (0)
Comment