Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 669 - Chương 669. Liên Quan Gì Đến Ngươi

Chương 669. Liên quan gì đến ngươi Chương 669. Liên quan gì đến ngươi

Chương 669: Liên quan gì đến ngươi

Cố Vân Đông: "..."

Lúc trước có lẽ chướng mắt, nhưng sau khi phương pháp ghép mủ đậu bò thành công, Thôi cô nương kia có thích Thiệu Thanh Viễn hay không, cũng khó nói.

Cố Vân Đông không nói nhiều nữa, chỉ nhéo nhéo mặt hắn: "Khuôn mặt này của chàng càng ngày càng trêu hoa ghẹo nguyệt, nói không chừng ngày nào đó ta thật sự phải giấu đi mới được."

“Ta cũng muốn giấu nàng đi." Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, đè lên.

"Ta không có người khác."

"Phải không?" Thiệu Thanh Viễn cười cười.

Nương tử hắn hình như còn chưa biết mình có mị lực bao nhiêu, xa không nói, chỉ nói Đoạn Khiêm gần đây ở phủ Vạn Khánh.

Tiểu tử kia lúc trước sau khi tỉnh lại nhìn thấy Cố Vân Đông đầu tiên, trong mắt có sự vui mừng rất rõ ràng. Sau đó nhìn thấy hắn, mới giấu đi tình nghĩa trong mắt.

Nhưng Thiệu Thanh Viễn là người nhạy cảm, sao có thể không nhìn ra?

Nếu không phải Đoàn Khiêm đủ phong độ, sau khi biết Cố Vân Đông đã thành thân liền bảo trì khoảng cách, Thiệu Thanh Viễn tuyệt đối sẽ không liên thủ hợp tác với hắn.

Thế nhưng loại chuyện này, hắn và Đoàn Khiêm ngầm hiểu là được, không cần phải nói cho Vân Đông.

"Ăn cơm."

Cố Vân Đông không còn rối rắm chuyện của hai cha con Thôi thái y nữa, ăn xong thì nghỉ ngơi.

Cô vẫn làm việc của mình như bình thường, nhưng bầu không khí trên tàu đã có sự khác biệt rõ ràng so với hai ngày trước.

Thôi cô nương tâm địa Bồ Tát, mặt lạnh tim nóng được nhắc đến ngày càng nhiều.

Những người này phần lớn là sau khi say sóng nhận được thuốc say sóng của Thôi cô nương, Cố Vân Đông nghe xong cũng chỉ lắc đầu.

Công hiệu của thuốc say sóng không dài, hôm nay bọn họ uống thuốc, ngày mai nếu không lên bờ vẫn sẽ nôn mửa không thoải mái.

Vị Thôi cô nương kia chỉ lo được nhất thời, chẳng lẽ còn có thể cung cấp thuốc miễn phí dài hạn? Nàng ta có không?

Cố Vân Đông cười cười, xoay người đi vào phòng bếp nhỏ.

Không nghĩ tới Thôi cô nương đã ở đó, nàng ta vẫn ngồi sắc thuốc.

Nhìn thấy cô tiến vào, hơi sửng sốt một chút, sau đó tiếp tục làm việc.

Cố Vân Đông cũng làm chuyện của mình, chỉ là Thôi cô nương kia lại bắt đầu trở nên không bình tĩnh.

Thỉnh thoảng lại ngẩng đầu đánh giá cô từ trên xuống dưới.

Nhưng nàng ta không mở miệng, Cố Vân Đông cũng không nói lời nào.

Quả nhiên, không bao lâu sau Thôi cô nương kia đã không thể nhịn được nữa, lên tiếng hỏi: "Ngươi chính là cô vợ nông thôn của Thiệu Thanh Viễn sao?"

Cô vợ…nông thôn

Xưng hô này, hình như cũng không sai.

Cố Vân Đông quay đầu lại, hai tay lau lên tạp dề, động tác này quả nhiên chọc cho Thôi cô nương nhíu chặt mày.

Cố Vân Đông cảm thấy buồn cười: "Thôi cô nương có chuyện gì sao?”

Thôi cô nương? Thôi cô nương tinh tế cân nhắc ba chữ này một lát, trên mặt đột nhiên có thêm vài phần vui vẻ: "Xem ra Thiệu Thanh Viễn đã nói với ngươi về ta.”

Cố Vân Đông nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt: "Rốt cuộc ngươi có chuyện gì?"

Thôi cô nương một lần nữa khôi phục lại bộ mặt không chút cảm xúc: "Ngươi hình như rất biết nấu cơm, một ngày ba bữa rất phong phú, ngươi từ nhỏ đã biết sao? Hình như Thiệu Thanh Viễn rất hài lòng với trù nghệ của ngươi.”

Nếu Cố Vân Đông không nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của nàng ta, cô chính là một kẻ ngốc.

Không phải đang nói cô là một cô nương nông thôn, ngoại trừ nấu cơm thì không biết gì khác sao? Chỉ có thể dùng phương thức này để hầu hạ nam nhân?

Cố Vân Đông mỉm cười, chậm rãi phun ra một câu: "Liên quan cái rắm gì đến ngươi?!”

Biểu tình trên mặt Thôi Lan trong nháy mắt cứng đờ, không dám tin nhìn Cố Vân Đông: "Ngươi..."

Thô tục không chịu nổi, quả thực thô tục không chịu nổi, quả nhiên là thôn phụ thôn dã không lên được mặt bàn.

Thiệu Thanh Viễn tuy rằng lúc trước cũng là một tiểu tử nông thôn, nhưng hắn biết tiến lên, dám liều mạng xông vào, người lại quyết đoán, về sau sẽ ngày càng thăng tiến, tiền đồ không thể giới hạn.

Nhưng người phụ nữ trước mặt này thì sao? Nàng ta đã quan sát trong hai ngày.

Hai ngày nay nữ nhân này vẫn luôn mặc những bộ đồ xám xịt, cả ngày ở trong căn bếp nhỏ này khoe khoang chút trù nghệ.

Căn bản không xứng đôi với Thiệu Thanh Viễn, ngoại trừ nấu cơm ăn cơm và ngủ, thì thỉnh thoảng đi trên boong tàu hóng gió.

Càng làm cho người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi chính là, bên cạnh nàng rõ ràng có nha hoàn, lại bởi vì say sóng mà trốn ở bên trong lười biếng, nàng không nói không mắng cũng không bán người đi, lại còn phải hầu hạ đồ ăn.

Nữ nhân như Cố Vân Đông căn bản không theo kịp bước chân của Thiệu Thanh Viễn, ngay cả nha hoàn cũng có thể bò lên đầu nàng tác oai tác quái, không có một chút năng lực quản lý hạ nhân, tương lai hậu viện Thiệu Thanh Viễn chẳng phải sẽ rối loạn sao?

Thôi Lan ủy khuất thay Thiệu Thanh Viễn, phẫn hận bất bình, đến cuối cùng toàn bộ hóa thành đau lòng.

Nếu không phải đã định hôn ước, Thiệu Thanh Viễn cần gì phải cưới thê tử như vậy?

Cố Vân Đông nào biết được nữ nhân với khuôn mặt bình tĩnh này, trong lòng đã nhấc lên sóng to gió lớn, cong cong vẹo vẹo đã hạ thấp cô đến hết cỡ.

Cô chỉ cảm thấy nói ra bốn chữ kia thật sảng khoái, không để ý tới Thôi Lan nữa, tiếp tục nấu ăn.

Nhưng Thôi Lan sau khi xây dựng tâm lý hồi lâu, lại một lần nữa nói chuyện với cô.

"Cố cô nương." Nàng ta đột nhiên vươn tay: "Nể tình ta và Thiệu Thanh Viễn có quen biết, ta khuyên ngươi một câu, vẫn nên thay đổi chính mình đi. Đây là kem dưỡng da do chính ta điều chế, sau khi bôi lên mặt có thể làm cho khuôn mặt của ngươi trở nên trắng và mềm mại hơn, cũng không trở thành thiếu phụ luống tuổi có chồng."

Cố Vân Đông: "..." Ha? Cô nương này có mạch não gì vậy?

Bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng nói vui mừng: "Thôi cô nương, ta, ta có thể mua một hộp được không?"

Cố Vân Đông ngước mắt nhìn, là nha hoàn lúc trước, trên mặt mang theo vài phần ngượng ngùng: "Thôi cô nương là đại phu, ngươi điều chế son phấn khẳng định là tốt nhất, ta có thể mua, mua hai hộp không."

“Tất nhiên có thể." Thôi Lan gật đầu: "Chúng ta đều là nữ nhân, phải giúp đỡ lẫn nhau.”

Nói xong, lại nhìn về phía Cố Vân Đông: "Cố cô nương muốn không? Ta sẽ không lấy bạc của cô.”

Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại, thì ra là thế.

Thôi Lan này thoạt nhìn mặt không biểu tình, bụng dạ thẳng thắn, không có tâm cơ, nhưng thủ đoạn đùa giỡn một chút cũng không xa lạ nha.

Cố Vân Đông nhìn son phấn trong tay nàng ta một cái, lại nhìn nha hoàn kia một cái.

Nha hoàn kia hâm mộ nhìn Cố Vân Đông, dù sao Thôi Lan không thu bạc của cô.

Nàng ấy thúc giục Cố Vân Đông một tiếng: "Thiệu phu nhân mau nhận lấy đi, Thôi đại phu có hảo ý, ngươi cũng đừng cô phụ.”

Cố Vân Đông cười cười, nói với Thôi Lan: "Được, nhưng đây tuy rằng là tâm ý của Thôi đại phu, ta cũng không thể lấy không, ta cũng dùng bạc mua.”

Nói xong cô sờ sờ trên người, làm như không có bạc, lập tức ảo não không thôi: "Không mang theo bạc, ta trở về lấy, Thôi đại phu chờ ta một lát.”

Bình Luận (0)
Comment