Chương 670: Ta là phân trâu
Cố Vân Đông nói xong, cho đồ ăn vào hộp thức ăn, xoay người đi ra khỏi phòng bếp.
Nhưng mà vừa mới bước ra ngoài, cô lại đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn Thôi Lan, hoang mang nói: "Đúng rồi, có một vấn đề ta vẫn muốn hỏi. "
"Vấn đề gì?"
Cố Vân Đông cười đến ngây thơ: "Nếu Thôi đại phu biết ta đã thành thân, cũng biết trượng phu của ta họ Thiệu, sao vẫn gọi ta là Cố cô nương? Mới vừa rồi nếu không phải Vũ nhi gọi ta, ta còn chưa chú ý. Nghe nói nhà Thôi đại phu ở kinh thành cũng là gia đình giàu có, ta chưa từng đến kinh thành, không biết có phải là quy củ bên kia không giống những nơi ta biết hay không.”
Sắc mặt Thôi Lan đột nhiên cứng đờ, nha hoàn Vũ Nhi ở một bên cũng bất ngờ dừng lại.
Vũ nhi tốt xấu gì cũng là nha hoàn nhà giàu, những chuyện quanh co này sao mà không rõ chứ.
Nghe Cố Vân Đông nói vậy, ánh mắt nàng nhìn Thôi Lan lập tức thay đổi.
Cái gì mà quy củ ở kinh thành không giống? Kinh Thành cũng không gọi những người phụ nữ đã có gia đình là cô nương nha, cũng không phải người nhà mẹ đẻ.
Bàn tay cầm son dưỡng của Thôi Lan hơi siết chặt, giọng vẫn lạnh lùng như trước: "Là ta nhất thời nói sai, nhìn Thiệu phu nhân tuổi còn trẻ, bất tri bất giác gọi là cô nương, sau này sẽ không."
“Sao lúc này Thôi đại phu lại nói ta tuổi trẻ, vừa rồi còn nói ta phải dùng son dưỡng của ngươi mới không đến mức biến thành thiếu phụ luống tuổi có chồng đấy."
Da mặt Thôi Lan nhẹ giật một cái, nữ nhân này rốt cuộc là thật sự ngốc hay giả ngu?
"Phụ nữ vẫn nên phòng ngừa trước."
Cố Vân Đông bừng tỉnh, gật gật đầu: "Nói rất đúng." Sau đó, cô rời đi.
Lần này đi, cũng không tới nữa.
Cô và Thiệu Thanh Viễn vui vẻ ăn cơm tối, Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào đưa đồ ăn về phòng mình dùng.
Sau khi ăn xong thu thập bát đũa, Cố Vân Đông lại khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm Thiệu Thanh từ trên xuống dưới.
Hắn bị cô nhìn như vậy không hiểu sao sống lưng lại cảm thấy lạnh lẽo: "Làm sao vậy?"
Cố Vân Đông hừ nhẹ một tiếng: "Còn nói chàng không phải hồng nhan họa thủy."
"Hả?"
Cố Vân Đông híp mắt nói: "Thôi cô nương kia, rất bất bình thay chàng nha. Chàng ưu tú, chàng tài giỏi, mà ta chỉ biết nấu cơm. Nàng ta cảm thấy chàng cưới ta, quả thực chính là một đóa hoa tươi cắm trên bãi phân trâu, ta, chính là đống phân trâu kia."
Thanh Viễn nhíu mày: "Nàng ta nói như vậy? Ta đi tìm nàng ta.”
Chọc cho nương tử hắn không vui, người họ Thôi này có phải có bệnh không?
Thiệu Thanh Viễn đứng lên muốn đi ra ngoài, không nghĩ tới Cố Vân Đông lại đột nhiên vươn chân, 'Ba' một tiếng đặt lên trên cánh cửa ngăn cản hắn, nghiêng đầu hừ: "Gấp cái gì?”
Thiệu Thanh Viễn cúi đầu, tay phải cầm chân trần của cô, theo bắp chân cô hướng lên trên, ôm cô ngồi trên giường, ôm eo cô nói: "Nàng không phải phân trâu, là ta mới đúng. Nếu không có nàng, ta đã bị người ta giẫm nát."
“Được rồi, không cần nói nữa." Cô vừa ăn xong, không muốn thảo luận về chủ đề hương vị này.
Mặc dù phân trâu là do cô đề cập đến đầu tiên.
"Nếu Thôi cô nương kia trêu chọc nàng, ta sẽ đi tìm Thôi thái y nói rõ ràng, dù sao vốn cũng không có giao tình gì."
"Không cần." Cố Vân Đông chỉ muốn hắn tỏ thái độ mà thôi, cô còn không đến mức thật sự đổ hết trách nhiệm lên người Thiệu Thanh Viễn.
Huống chi...
"Ta ngược lại muốn xem Thôi cô nương rốt cuộc muốn làm cái gì, vừa vặn để ta luyện tập trước."
"Luyện tập? Luyện tập cái gì?" Thiệu Thanh Viễn kỳ quái.
Cố Vân Đông cười tủm tỉm không trả lời.
Luyện tập, đương nhiên để sau này đọ sức với những cô nương nhà giàu này.
Lấy tin tức trước mắt mà nói, người nhà Thiệu đại ca không phú thì quý, cũng không biết có dễ ở chung hay không.
Nếu có người không dễ nói chuyện, cô không được thích ứng trước sao?
Thiệu Thanh Viễn nhướng mày, không hiểu rõ lắm.
Dù Cố Vân Đông nói hắn không cần quản việc này, nhưng đợi đến khi Thôi thái y lấy lý do thảo luận y thuật tới cửa bái phỏng, hoặc là mời hắn đến khoang tàu bọn họ, Thiệu Thanh Viễn vẫn trực tiếp cự tuyệt.
Lúc đầu Thôi thái y còn cảm thấy đáng tiếc, sau nhiều lần bị từ chối lại có thêm vài phần bất mãn với Thiệu Thanh Viễn, cảm thấy người trẻ tuổi có chút thành tích bắt đầu ngạo mạn vô lễ không để tiền bối vào mắt, tương lai sợ là không đi được bao xa.
Mà Cố Vân Đông, cũng không đến phòng bếp nhỏ đó nữa, đổi chỗ khác tiếp tục nấu ăn.
Kể từ đó, ngược lại có hai ngày không gặp lại Thôi cô nương kia.
Đợi đến ngày thứ ba, Thôi cô nương quả nhiên vẫn không kiềm chế được, lại đây gõ cửa khoang của Cố Vân Đông.
Ngay sau khi cánh cửa mở ra, nàng ta đã nhìn vào bên trong.
Không thấy Thiệu Thanh Viễn, trong ánh mắt Thôi cô nương có chút thất vọng lại có chút may mắn.
Cố Vân Đông đứng ở cửa, nhìn rõ ràng biểu tình của nàng ta: "Thôi cô nương sao lại tới đây? "
“Cố. Thiệu phu nhân." Thôi Lan hít sâu một hơi, nhìn Cố Vân Đông nói: "Lần trước ngươi nói muốn mua son, về sau ta đợi ở phòng bếp nhỏ nhưng không thấy ngươi quay lại. Hai ngày nay vừa vặn có không ít cô nương mua son dưỡng, trong tay ta cũng chỉ giữ lại hai hộp, cho nên đến hỏi ngươi một chút, còn muốn nữa không.”
Cố Vân Đông chớp chớp mắt, một lát sau bừng tỉnh, vỗ thái dương một cái nói: "Nhìn ta kìa, ngày đó cũng quên việc này. Ta cầm hộp thức ăn trở về phòng, phu quân ta lại cùng ta nói chuyện, nói mãi không dứt, nên đã quên mất việc này. Lúc nhớ tới cũng là ngày hôm sau, ta nghĩ coi như thôi, nếu tìm tới cửa cũng không tốt.”
Thôi Lan: "Vậy sao? Vậy vì sao hai ngày này Thiệu phu nhân lại thay đổi phòng bếp?"
“Ai, còn không phải do phu quân ta, gần đây càng ngày càng soi mói. Nói rằng hai ngày trước ta nấu ăn luôn có mùi thuốc, ăn như thể đang uống thuốc. Ta nghĩ không phải do Thôi cô nương ở bên cạnh sắc thuốc sao? Lúc này mới thay đổi phòng bếp."
Thôi Lan: "..." Lý do lại rất đầy đủ?
Cố Vân Đông nghiêng đầu: "Son dưỡng của Thôi cô nương ta không cần nữa, phu quân không thích ta bôi lên mặt quá nhiều thứ, vẫn là cô phụ tâm ý của ngươi rồi.”
Ngón tay Thôi Lan nắm chặt, đóng miệng mở miệng đều là phu quân, làm như sợ người khác không biết tình cảm của bọn họ tốt.
Nhưng có một câu nói hay, một người phụ nữ càng thiếu cái gì càng để ý cái đó, càng khoe khoang cái đó.
Cô há mồm ngậm miệng là nhắc tới Thiệu Thanh Viễn cưng chiều cô yêu cô như thế nào, còn không phải là bởi vì trong lòng không yên tâm sao?
Nàng ta híp mắt đánh giá Cố Vân Đông, vốn tưởng rằng là một thôn phụ nông thôn vô tri, hiện giờ xem ra vẫn có chút thủ đoạn.
Chỉ là những thủ đoạn này quá không lên được mặt bàn mà thôi, chỉ có thể dùng để cãi nhau.
"Nếu Thiệu phu nhân không cần, vậy ta cầm về vậy."
Quả nhiên nàng ta dứt khoát cất son dưỡng đi, sau đó xoay người trở về.
Cố Vân Đông đứng ở cửa khoang thuyền cười tủm tỉm nhìn nàng ta rời đi.
Cho đến khi Thôi Lan hoàn toàn biến mất không thấy, cô mới xoay người, chuẩn bị đóng cửa khoang thuyền lại.
Ai ngờ lúc này vừa vặn có hai người từ lối đi phía trước đi qua, vừa đi vừa quay đầu nhìn về phía Thôi Lan.