Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 671 - Chương 671. Về Cố Vân Đông

Chương 671. Về Cố Vân Đông Chương 671. Về Cố Vân Đông

Chương 671: Về Cố Vân Đông

Cố Vân Đông dừng một chút, lại nghe thấy hai người kia nhỏ giọng nói chuyện: "Thôi đại phu này làm việc cũng không quá đúng, thuốc say sóng chỉ cung cấp được hai ngày, hỏi xin thêm nàng ta lại nói đã dùng hết rồi. Không muốn cho thì thôi đi, lúc trước còn giả vờ là người tốt gì đó.”

“Ngươi không biết chứ, hai ngày nay trên thuyền có không ít cô nương hỏi Thôi đại phu mua son dưỡng. Thuốc say sóng kia không thu tiền, son này mới là đầu to kiếm tiền, người ta tất nhiên càng vui vẻ đầu tư vào son dưỡng.”

"Nói đúng rồi, người cần thuốc say sóng đều là những người nghèo không có tiền, những người có bạc đã sớm tự mình chuẩn bị. Nói không chừng Thôi đại phu nấu thuốc hai ngày đã ghét bỏ bọn họ, ha ha ha."

Tiếng nói chuyện của hai người dần dần biến mất, Cố Vân Đông thầm lắc đầu, đóng cửa khoang.

Cô đã nói mà, Thôi Lan làm như vậy, căn bản không lấy được chỗ tốt.

Kỳ thật Cố Vân Đông nghe được đối thoại như vậy, sao Thôi Lan lại không nghe thấy chứ?

Người nói chuyện thậm chí còn cố ý chạy đến chỗ nàng ta nghị luận, căn bản không để ý đến sắc mặt khó coi của nàng ta.

Thôi Lan tức giận muốn chết, vốn đã ở chỗ Cố Vân Đông chịu thiệt, không nghĩ tới người mình từng trợ giúp cũng không biết tốt xấu như vậy.

Những người này căn bản là bạch nhãn lang, không biết cảm ơn, nàng ta hảo tâm vì bọn họ suy nghĩ, kết quả ngược lại là lỗi của nàng ta.

Khi được chỗ tốt thì thiên ân vạn tạ, chỗ tốt này không còn lập tức trở mặt không nhận người.

Lòng người không đủ rắn nuốt voi, những người này sớm muộn gì cũng sẽ bị báo ứng.

Thôi Lan hít sâu một hơi, nắm chặt son dưỡng trong tay, mở cửa khoang thuyền.

Vào cửa đã nhìn thấy Thôi thái y đang cúi đầu xay dược liệu, nghe được tiếng vang ngẩng đầu: "Làm sao vậy, Lan nhi, thoạt nhìn sắc mặt con không tốt lắm."

“Không có gì." Thôi Lan lắc đầu: "Chắc là tối qua ngủ không ngon, khoang thuyền cách vách quá ồn ào.”

Cô vừa nói, vừa giúp Thôi thái y chọn lựa dược liệu.

Thôi thái y nghe vậy, vội vàng nói: "Vậy tối nay chúng ta đổi phòng, bên cha yên tĩnh."

“Không cần, không phải ngày nào cũng ồn ào, tối hôm qua khách nhân ở phòng bên cạnh có thể là gặp ác mộng, không có việc gì."

Thôi thái y cũng không kiên trì nữa, chỉ nói nàng ta nghỉ ngơi.

Thôi Lan cúi đầu, có chút muốn nói lại thôi.

Thật lâu sau, nàng ta rốt cuộc ngẩng đầu, nhìn về phía Thôi thái y hỏi: "Cha, cha đã gặp qua nương tử Thiệu Thanh Viễn chưa?”

Thôi thái y sửng sốt, suy nghĩ một chút nói: "Đã gặp qua từ xa một lần, chưa từng nói chuyện, sao vậy, con đã gặp qua?"

“Ừm, đã gặp qua." Thôi Lan nói: "Cha, cha biết vì sao lúc trước Thiệu Thanh Viễn lại cưới nương tử hiện tại của hắn không?”

Động tác mài dược liệu của Thôi thái y dừng lại, hắn nhìn về phía nữ nhi của mình, lông mày hơi nhíu.

Thôi Lan vẫn như cũ, trên mặt không có biểu tình gì, nhưng con ngươi lại hơi có chút lóe lên.

Thôi thái y: "Con hỏi chuyện này làm gì?"

“Không có gì, chỉ là tò mò. Con đã gặp qua Thiệu phu nhân kia, nhìn cũng thật sự.... Thiệu Thanh Viễn bây giờ cũng không phải là một nông hộ bình thường, nếu muốn tìm một người tốt hơn, cũng không phải là không thể.”

Thôi thái y nghiêm túc nhìn nữ nhi của mình một lát, trong lòng thầm thở dài, hồi lâu mới thấp giọng nói: "Cha ngược lại nghe Tống thái y nói qua một ít chuyện về vị Thiệu phu nhân này.”

Sống lưng Thôi Lan lập tức hơi thẳng lên một chút, ánh mắt có chút chờ mong nhìn về phía Thôi thái y.

Thôi thái y buông bàn nghiền xuống, nhớ tới những lời Tống thái y nói lúc trước. Tống thái y lúc ấy nói lẻ tẻ, nghĩ đến chỗ nào nói chỗ đó.

Lúc này Thôi thái y còn phải tổng kết lại, mới mở miệng nói: "Tống thái y nói, Cố cô nương này là người có năng lực, trong nhà làm chút buôn bán nhỏ. Trước kia Thiệu Thanh Viễn rất nghèo, cũng không có thân nhân, một ngày ba bữa đều là vấn đề. Cố cô nương và hắn là hàng xóm, hàng xóm giúp đỡ lẫn nhau, sau đó đính hôn cũng thuận lý thành chương. Nghe nói Thiệu Thanh Viễn đến kinh thành dâng lên phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa, Cố cô nương này cũng dốc hết sức ủng hộ.”

Thôi Lan vừa nghe vừa suy nghĩ trong lòng.

Thiệu Thanh Viễn trước kia rất nghèo, Cố Vân Đông giúp hắn không ít.

Thay vì nói hắn thích Cố Vân Đông, không bằng nói hắn cảm ơn. Nếu thật lòng thích, Cố Vân Đông cần gì phải luôn nhấn mạnh để che dấu chột dạ của mình chứ?

Cũng đúng, Thiệu Thanh Viễn vốn cũng là người tri ân báo đáp, nếu không mình cũng chướng mắt hắn.

Cho nên muốn thiệu Thanh Viễn chủ động bỏ Cố Vân Đông là không có khả năng, hắn cũng không làm ra chuyện vong ân phụ nghĩa như vậy.

Trách không được Cố Vân Đông phải tự mình vào phòng bếp nấu cơm, đây là nhắc nhở Thiệu Thanh Viễn ân tình ngày xưa.

Thôi Lan nhíu mày, sắc mặt càng thêm khó coi, cho nên, để Thiệu Thanh Viễn rời khỏi Cố Vân Đông lại càng không có khả năng.

Vậy... Ngược lại thì sao?

Thôi Lan ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ, bộ dạng mất hồn.

Thôi thái y thầm thở dài: "Lan nhi, Thiệu Thanh Viễn đã thành thân. Dù lý do là gì, hắn là một người đàn ông có vợ. Con ưu tú như vậy, sau khi hồi kinh cha nhất định chọn cho con một mối hôn sự tốt.”

Thôi Lan đột nhiên phục hồi lại tinh thần, lúc này đứng lên nói: "Con biết, cha." Cái gì mà hôn sự tốt, nàng ta chỉ là con gái của một thái y không đáng chú ý, còn là y nữ cả ngày xuất đầu lộ diện, những công tử thế gia ở kinh thành mắt cao hơn đỉnh đầu căn bản khinh thường nàng ta, nàng ta cũng không hiếm lạ.

Thôi Lan nắm tay, vội vàng rời khỏi khoang thuyền.

Thôi thái y há miệng, muốn nói lại thôi.

Hắn chỉ có một nữ nhi như vậy, mẹ con bé qua đời sớm, hắn lại bận rộn, khi còn bé bị hạ nhân xỉ nhục, cho nên từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen mặt không đổi sắc.

Thôi thái y cảm thấy mình bạc đãi con bé, vì bù đắp nên gần như mọi chuyện đều nghe theo con bé.

Mà Thôi Lan từ nhỏ đã có chủ kiến, chuyện gì cũng tự mình làm chủ.

Giống như khi con bé yêu cầu học y, hắn dạy.

Giống như lần này hắn phụng chỉ đến phủ Hà Định, con bé cũng muốn đi theo, hắn liền mang đến.

Hiện giờ, con bé lại một lòng ném lên người Thiệu Thanh Viễn.

Thôi thái y không biết phải khuyên bảo như thế nào, chỉ có thể nhắc nhở hai câu, mong con bé có thể suy nghĩ rõ ràng.

Trong lòng Thôi thái y, nữ nhi của hắn vẫn rất ưu tú. Có thể trong thời gian ngắn chui vào ngõ cụt nên trong lòng có chút không cam lòng, nhưng làm ra chuyện phá hư gia đình người khác, con bé khẳng định không làm được.

Bình Luận (0)
Comment