Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 672 - Chương 672. Ta Có Tin Tức Về Bạch Mộc Tử

Chương 672. Ta có tin tức về Bạch Mộc Tử Chương 672. Ta có tin tức về Bạch Mộc Tử

Chương 672: Ta có tin tức về Bạch Mộc Tử

Thôi thái y trong lòng nghĩ rất lạc quan, lại không biết sau khi Thôi Lan rời khỏi khoang thuyền, mắt lại càng ngày càng sáng ngời. Một ý tưởng nào đó, cũng theo đó càng ngày càng kiên định.

Thuyền khách đi một ngày sau đó dừng lại ở phủ thành phụ cận nửa ngày, lúc khởi hành, sắc trời cũng đã tối sầm lại.

Thôi Lan tận mắt nhìn thấy Thiệu Thanh Viễn và Thiệu Văn xách một giỏ cá nhỏ đến đầu thuyền làm sạch, nàng ta hít sâu một hơi, đi đến cửa khoang thuyền Cố Vân Đông, gõ gõ.

Cố Vân Đông vừa ăn cơm tối xong, đang cầm quyển sổ vừa xem vừa chờ Thiệu Thanh Viễn trở về, không nghĩ tới lại có người gõ cửa.

Cô giật mình một cái, nhưng vừa nghĩ đã biết người tới có thể là ai.

Mở cửa ra, quả nhiên nhìn thấy Thôi Lan.

Cố Vân Đông nhướng mày: "Thôi đại phu có việc gì?"

“Ta muốn nói chuyện riêng với ngươi."

Cố Vân Đông nghiêng người: "Tiến vào nói?"

“Không cần, đi ra ngoài nói cũng giống nhau."

Cố Vân Đông cân nhắc một lát, gật đầu: "Được, ta cầm một cái áo choàng.”

Lúc này kỳ thật có chút lạnh, hơn nữa còn là chạng vạng tối, nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ở trên sông gió lại lớn.

Cố Vân Đông nhìn Thôi Lan đi phía trước rụt cổ một chút, nhịn không được cười thầm.

Thôi Lan rất nhanh đã đưa cô đến góc boong tàu, nơi này chất đống một ít bao tải thùng gỗ, cho nên ngoại trừ thuyền viên cũng không có người tới.

Muốn nói cái gì đó thì thầm, ở chỗ này cũng thích hợp.

Thôi Lan dừng bước, nhìn đáy thuyền gợn sóng, híp mắt, quay đầu hỏi Cố Vân Đông: "Ta có một vấn đề muốn hỏi Thiệu phu nhân một chút."

“Ngươi hỏi đi."

"Thiệu phu nhân đối với Thiệu Thanh Viễn, là thật lòng sao?"

Câu hỏi quá ngu ngốc, Cố Vân Đông không quá muốn trả lời: "Đương nhiên là thật lòng."

Khóe miệng Thôi Lan nhếch lên: "Phải không? Nếu là thật lòng, vậy vì Thiệu Thanh Viễn việc gì cũng chịu làm, đúng không?”

Cố Vân Đông hơi nheo mắt lại: "Thôi đại phu rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Thiệu phu nhân vẫn luôn nói, mình và phu quân tình cảm thâm hậu, vậy Thiệu Thanh Viễn chắc cũng không giấu diếm gì với Thiệu phu nhân phải không?"

Cố Vân Đông cảm thấy buồn cười, sao Thôi Lan này lại hiểu Thiệu Thanh hơn mình nhiều.

Cố Vân Đông cười gật đầu: "Đúng vậy, hắn không có bất kỳ điều gì giấu diếm ta.”

“Nói như vậy, Thiệu phu nhân cũng biết Thiệu Thanh Viễn đang tìm một loại dược liệu gọi là Bạch Mộc Tử?”

Cố Vân Đông đột nhiên ngước mắt nhìn về phía nàng ta, ánh mắt trở nên đặc biệt sắc bén.

Bạch Mộc Tử?

Cô không nghĩ tới sẽ nghe được cái tên Bạch Mộc Tử từ trong miệng Thôi Lan.

Thiệu đại ca đang tìm Bạch Mộc Tử, cô đương nhiên biết, hơn nữa Bạch Mộc Tử này, là tìm vì mẹ cô.

Thôi Lan nhìn Cố Vân Đông một cái rồi dời tầm mắt: "Xem ra Thiệu phu nhân biết.”

“Bạch Mộc Tử, là một loại dược liệu cực kỳ hiếm thấy, phần lớn dùng cho bệnh não, rất trân quý. Trước mắt mà nói, cả Đại Tấn này cũng không có mấy người có vị thuốc này, có thể nói là rất có giá trị.”

Nói xong, Thôi Lan nhìn về phía Cố Vân Đông: "Thiệu Thanh Viễn rất cần vị thuốc này, lúc trước hắn đến kinh thành, ta tận mắt nhìn thấy hắn nghe được chỗ có bạch mộc tử đã khẩn cấp chạy đi xác nhận, vì thế còn thiếu chút nữa bị người ta coi là kẻ trộm bắn chết tại chỗ.”

Cố Vân Đông thầm kinh ngạc, chuyện này cô cũng không biết, Thiệu Thanh Viễn sau khi trở về chưa từng nói với cô.

Cái móng heo này, đã nói không gạt cô bất cứ chuyện gì, cũng đã nói rõ bất kể gặp phải chuyện gì đều phải lấy tính mạng làm trọng.

Nhưng lời của Thôi Lan còn chưa kết thúc: "Kinh thành có một vị quý nhân chướng mắt Thiệu Thanh Viễn, biết hắn đang tìm bạch mộc tử, đặc biệt phóng ra tin tức mình có dược liệu này. Cũng có thể bán cho Thiệu Thanh Viễn với giá cao. Điều kiện là, Thiệu Thanh Viễn phải làm nô tài cho hắn một năm, Thiệu Thanh Viễn không nói hai lời đã đáp ứng. Tuy rằng vị quý nhân kia sau đó cảm thấy không thú vị, cũng không tiếp tục đùa giỡn nữa, nhưng Thiệu Thanh Viễn vì Bạch Mộc Tử cam tâm tình nguyện làm nô tài cho người ta, lại là thật.”

Biểu tình Cố Vân Đông trở nên rất khó coi, Thiệu Thanh Viễn lại còn gạt cô chuyện này.

Thôi Lan nhìn thấy bộ dạng này của cô, khóe miệng như có như không kéo lên một chút.

Nàng ta nhìn về phía Cố Vân Đông: "Xem ra những chuyện này, Thiệu phu nhân không biết. Ta nghĩ rằng phu thê các ngươi bất cứ chuyện gì cũng thẳng thắn với nhau.”

Cố Vân Đông đè nén tâm tình cuồn cuộn trong ngực, lạnh lùng nhìn Thôi Lan, kiên nhẫn từng chút từng chút biến mất.

"Nghe ý tứ trong lời nói của ngươi, hình như ngươi biết tin tức của Bạch Mộc Tử."

Thôi Lan gật đầu: "Ta quả thật có tin tức bạch mộc tử, nhưng, ta có nguyện ý nói không, đó là chuyện của ta.”

“Phải làm thế nào, ngươi mới có thể nói ra tung tích của Bạch Mộc Tử?”

Thôi Lan: "Ngươi, rời khỏi Thiệu Thanh Viễn."

"Ha??" Tuy rằng Cố Vân Đông cũng đoán được đại khái kết quả, nhưng không nghĩ tới nàng ta lại thật sự không biết xấu hổ nói ra miệng như vậy.

"Thiệu Thanh Viễn muốn có được dược liệu này như thế nào ngươi cũng biết, hắn kiêu ngạo như vậy, vì dược liệu này không tiếc làm nô tài cho người ta, có thể thấy được dược liệu này đối với hắn rất quan trọng. Nếu ngươi thật lòng với hắn, nên giúp hắn. Chỉ cần ngươi rời bỏ hắn, ta sẽ dâng nó lên bằng hai tay.”

Cố Vân Đông đối với điều kiện này, tỏ vẻ có chút mệt mỏi.

Thôi Lan: "Ta cho ngươi hai ngày để suy nghĩ, kỳ thật ngươi cẩn thận ngẫm lại, cho dù ngươi không rời khỏi Thiệu Thanh Viễn, chỉ cần ta nói ta có tin tức bạch mộc tử, ta nghĩ hắn cũng sẽ đáp ứng bất kỳ yêu cầu gì của ta, bao gồm cả rời khỏi ngươi.”

“Đã như vậy, tại sao ngươi lại tới tìm ta, không đi tìm hắn đây?”

"Ta chỉ muốn cho ngươi thể diện một chút mà thôi, bị người vứt bỏ cùng chủ động từ bỏ, rốt cuộc cái nào đối với ngươi tốt hơn, trong lòng ngươi tất nhiên có thể cân nhắc."

Cố Vân Đông nếu tin lời nói này của nàng ta mới gặp quỷ.

Thôi Lan thích Thiệu Thanh Viễn, lại muốn lưu lại ấn tượng tốt cho Thiệu Thanh Viễn, cho nên mới xuống tay từ chỗ cô.

Cố Vân Đông híp mắt, nhìn Thôi Lan đang khinh thường nhìn cô, giống như cảm thấy sự tồn tại của cô sẽ cản trở tiền đồ của Thiệu Thanh Viễn, cô không nhịn được mà muốn cho nàng ta một cái tát.

"Thiệu phu nhân, ngươi suy nghĩ thật kỹ đi, nếu có vấn đề gì, ngươi cũng có thể tới tìm ta, có lẽ ta có thể cho ngươi vài chủ ý."

Thôi Lan nói xong, muốn xoay người trở về khoang thuyền.

Nhưng mà nàng ta vừa mới xoay người, phía sau lại truyền đến giọng của Cố Vân Đông: "Thôi Lan.”

Cô không gọi nàng ta một tiếng Thôi đại phu nữa.

"Vậy ngươi có biết vì sao Thiệu Thanh Viễn lại bức thiết muốn dược liệu này như vậy không?"

Thôi Lan quay đầu, nhìn thấy ý cười châm chọc của Cố Vân Đông đang dần dần sâu hơn.

Nàng ta nghe thấy cô gằn từng chữ nói: "Bởi vì, vị dược liệu này, là dành cho ta.”

Bình Luận (0)
Comment