Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 674 - Chương 674. Ngươi Quả Thực Là Phế Vật

Chương 674. Ngươi quả thực là phế vật Chương 674. Ngươi quả thực là phế vật

Chương 674: Ngươi quả thực là phế vật

“Tiếp tục nói.” Cố Vân Đông nhướng mày.

Hừm, nếu tới phủ Hà Định mới được biết, vậy quả thật không có cơ hội nói cho Thiệu Thanh Viễn.

Thôi Lan bị gió thổi đến choáng váng, lại vừa bị Cố Vân Đông dọa một trận như vậy, căn bản không có cách nào nghĩ ra một lời nói dối hoàn mỹ không có sơ hở, bởi vậy không cách nào ngoài ăn ngay nói thật cả.

“Thời điểm ta ở phủ Hà Định, đã cứu mạng cháu trai của một phú hộ, phú hộ kia vô cùng cảm kích ta và cha ta. Sau này ta vô tình nghe ông ấy nhắc tới Bạch Mộc Tử, ta nghĩ đến Thiệu Thanh Viễn lúc trước vì vị thuốc này mà hao phí nhiều tâm tư nên ta hỏi thăm vài câu. Phú hộ kia thấy ta cần vị thuốc này như vậy, vì báo đáp ơn cứu mạng của ta, hắn đã nói có một gốc ở chỗ con trai hắn trong kinh thành. Hắn có thể viết thư kể cho con trai những chuyện đã xảy ra, con của ông ấy chắc chắn sẽ cho ta Bạch Mộc Tử.”

“Là nhà nào trong kinh thành?”

Thôi Lan dừng một chút, nói: “Nghiêm gia - Cửa hàng kinh doanh trà tại kinh thành.”

Người kinh doanh trà.

“Vậy bức thư kia đâu?”

“Ta không giữ.” Thôi Lan trả lời: “Nghiêm lão gia viết xong thư, trực tiếp phái người đưa đến kinh thành, thân phận của cha ta Nghiêm gia cũng biết. Chờ sau khi chúng ta hồi kinh, Nghiêm gia tất nhiên sẽ đưa Bạch Mộc Tử đến phủ chúng ta.”

Nói đến chuyện này, cuối cùng trên mặt Thôi Lan cũng mang theo một tia đắc ý.

Nhìn xem, ngươi đã biết những việc này thì thế nào? Cuối cùng vẫn không lấy được Bạch Mộc Tử.

“Ngươi đã biết hết rồi, bây giờ có thể kéo ta lên rồi chứ?”

Cố Vân Đông nhướng mày, đột nhiên cao giọng nói: “Ta hỏi xong rồi.”

Thôi Lan sửng sốt, ngay sau đó, trên boong tàu truyền đến hai tiếng bước chân.

Người tiến về phía trước nàng ta mới thấy rõ người đó là ai.

Thiệu Thanh Viễn??

Trên mặt Thôi Lan chợt lóe lên tia kinh ngạc lẫn vui mừng: “Thiệu Thanh Viễn, huynh thấy hết rồi đó, thê tử của huynh muốn hại chết ta. Nàng ta tâm địa độc ác, huynh nên sớm thấy rõ bộ mặt thật của nàng ta, mau mau kéo ta lên.”

Thiệu Thanh Viễn liếc nhìn Thôi Lan một cái, một câu cũng không nói với nàng ta, chỉ nhìn Cố Vân Đông nói: “Lúc ta trở về khoang tàu phát hiện cửa phòng bị khóa, cho nên đến bên này tìm thử. Vừa lúc nhìn thấy hộ vệ của Thôi thái y tới đây, ta đã ngăn người lại, nếu nàng đã hỏi xong vậy chúng ta trở về thôi, kéo cô ta lâu như vậy có phải tay rất đau không, để ta xoa giúp nàng.”

Thôi Lan nghe xong, vẻ mặt không dám tin.

Chưa kể Thiệu Thanh Viễn nghe được từ đầu đến đuôi, thậm chí còn ngăn cản hộ vệ đã hộ tống cha con bọn họ lại, ngăn cản hắn tới cứu nàng ta?

Thôi Lan chỉ cảm thấy cả người lạnh băng.

Không phải như thế, Thiệu Thanh Viễn không phải là người như vậy.

Rõ ràng huynh ấy là một người có tâm địa hiệp nghĩa, người công tư phân minh, hẳn nên là……

Tại sao lại như vậy?

Cố Vân Đông liếc nhìn nàng ta, trực tiếp buông tay ra.

Ngay khi Thôi Lan cho rằng mình bị rơi xuống dưới, một sợi dây thừng đột nhiên bay tới, lập tức quấn quanh eo nàng, hơi dùng một chút lực kéo nàng lên boong tàu.

Thôi Lan chưa kịp định thần lại, quỳ trên mặt đất thở hổn hển.

Một lúc lâu sau, nàng ta mới ngẩng đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng Thiệu Thanh Viễn đỡ Cố Vân Đông rời đi.

Đôi mắt Thôi Lan gần như đỏ ngầu, tràn đầy sự thù hận.

Hộ vệ bên cạnh hơi rũ mắt, thấp giọng nói: “Thôi cô nương vẫn nên trở về khoang thuyền đi.”

Thôi Lan đột nhiên xoay đầu, ánh mắt phẫn hận trừng hắn: “Ngươi rốt cuộc làm ăn kiểu gì vậy? Hoàng Thượng bảo ngươi bảo vệ chúng ta, ngươi bảo vệ như vậy hả? Thiệu Thanh Viễn ngăn một chút là được, ngươi là một tên phế vật.”

Hộ vệ híp mắt, giọng nói lạnh lùng: “Ta phụng mệnh bảo vệ Thôi thái y, không bao gồm ngươi.”

Nói xong, lập tức xoay người rời đi.

Hắn là cấm vệ quân, chỉ tạm thời làm hộ vệ cho Thôi thái y, còn không tới phiên Thôi Lan chỉ vào mũi mắng hắn.

Thôi Lan trợn tròn mắt, ngơ ngác ngồi trên boong tàu, một lúc lâu sau cũng chưa phục hồi lại tinh thần.

Cho đến khi một trận gió thổi qua, nàng ta mới rùng mình một cái, lảo đảo đứng dậy, chệnh choạng trở lại khoang của mình.

Sau khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn trở về phòng, cô mới híp mắt bắt đầu tính sổ hắn.

“Vì sao chàng không nói cho ta biết những chuyện đã xảy ra trong kinh thành??” Cái gì mà vì Bạch Mộc Tử mà thiếu chút nữa mất mạng, cái gì mà thiếu chút nữa bị người ta uy hiếp phải làm nô tài của người ta một năm.

Lỡ như những điều đó thật sự xảy ra thì sao? Vậy phải làm sao bây giờ?

Thiệu Thanh Viễn ôm lấy cô, nhẹ nhàng lắc lắc: “Mọi chuyện đã qua rồi, nàng đừng tức giận nữa.”

“Không thể bỏ qua.” Cố Vân Đông thực tức giận: “Chàng luôn nói ta một mình mạo hiểm, còn chàng thì sao?”

“Ta bảo đảm không có lần sau.” Thiệu Thanh Viễn lập tức nhận sai: “Ta thề, nếu lần sau ta còn một mình mạo hiểm, ta sẽ……”

“Chàng câm miệng.”

Thiệu Thanh Viễn ngoan ngoãn không nói lời nào.

Cúi đầu thấy cô vẫn còn tức giận, liền cúi đầu hôn cô: “Sau này nhất định chuyện gì ta cũng nói cho nàng biết.”

Cố Vân Đông hung hăng trừng hắn, lúc này mới chậm rãi bình tĩnh lại.

Nhưng khi nghĩ đến những lời nói của Thôi Lan, Cố Vân Đông lại trở nên trầm mặc.

Hồi lâu, cô mới hỏi: “Chuyện về Bạch Mộc Tử, chàng nghĩ thế nào?”

“Nếu như những gì Thôi Lan nói sự thật, Nghiêm gia sẽ đưa dược liệu cho Thôi gia, chúng ta chỉ có thể ra tay từ Thôi gia.”

Vấn đề là, trải qua chuyện này, Thôi gia và bọn họ đã xem như trở mặt với nhau.

Giao dịch mua bán bình thường là không thể, vậy thì chỉ có thể nghĩ biện pháp khác.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, tạm thời không nhắc đến chuyện này.

Không ngờ ngày hôm sau, Cố Vân Đông đã nghe tin Thôi Lan đổ bệnh.

Có lẽ do tối hôm qua quá sợ hãi cộng với gió lạnh thổi qua, mới khiến nàng ta bị cảm lạnh phát sốt.

Thôi thái y cũng không tới tìm bọn họ, không biết là do Thôi Lan không nói ra nguyên nhân, hay là hộ vệ kia nói cho ông ấy chân tướng sự việc.

Tóm lại, bệnh này của Thôi Lan, ngược lại làm cho ngày tháng sống trên thuyền của Cố Vân Đông dần trở nên an ổn.

Cứ như vậy qua năm sáu ngày, Thôi Lan mới khôi phục lại vài phần tinh thần, nhưng nàng ta vẫn không bước ra khỏi cửa phòng.

Cố Vân Đông vui vẻ tự tại, Đồng Thủy Đào dường như cũng dần thích ứng cuộc sống ở trên thuyền, sắc mặt dần dần tốt lên, cũng có thể ra cửa làm việc.

Sau khi nghe chuyện giữa Cố Vân Đông và Thôi Lan, nàng ấy vô cùng tức giận lại tiếc nuối, hận không thể đứng cạnh tiểu thư lập tức giúp cô đá tiện nhân kia xuống sông.

Lại qua 10 ngày nữa, cuối cùng con thuyền chở khách cũng đã cập bến.

Cảng Phổ Môn cách kinh thành năm mươi dặm, muốn rời khỏi đây còn phải ngồi xe ngựa chạy nửa ngày mới có thể vào thành.

Thời điểm thuyền dừng lại, trời cũng vừa qua bình minh.

Thiệu Văn xuống thuyền đầu tiên sau đó đi thuê một chiếc xe ngựa, vận chuyển đồ đạc trong khoang thuyền lên xe ngựa trước.

Dù sao đường đi cũng tiêu hao dần, kỳ thật đồ của bọn họ cũng không tính là quá nhiều.

Một ít đồ có thể giấu đi, Cố Vân Đông đều đặt trong không gian của mình.

Lúc bọn họ rời thuyền, vừa vặn nhìn thấy Thôi thái y dẫn theo Thôi Lan từ trong khoang thuyền đi ra.

Nhìn thấy Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn, vẻ mặt Thôi Lan trở nên hơi dữ tợn, ngay sau đó lập tức quay đầu đi, đi theo Thôi thái y xuống thuyền.

“Xem ra, Thôi Lan không còn suy nghĩ không an phận với chàng nữa. Chỉ là, giống như vì yêu sinh hận.”

“Sinh hận cũng tốt.”

Cố Vân Đông nhịn không được cười một tiếng, cũng cùng xuống thuyền.

Sau khi lên xe ngựa, cả nhóm trực tiếp đi đến kinh thành.

Cho đến lúc trời chạng vạng, bọn họ mới tiến vào cổng thành.

Trời cũng đã tối, bọn họ tìm một khách điếm nghỉ ngơi trước.

Bình Luận (0)
Comment