Chương 675: Mua nhà ở kinh thành
Không khí ở kinh thành quả nhiên không giống ở những địa phương khác.
Mặc dù trời đã tối nhưng trên đường phố vẫn vô cùng náo nhiệt, cho dù là ngày thường thì vẫn có chợ đêm.
Nhưng nghe Thiệu Thanh Viễn nói, chợ đêm này ở kinh thành cũng có quy định thời gian mở bán, không tính là quá tự do.
Mấy người Cố Vân Đông ở khách điếm nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau, bắt đầu xuất phát đi tìm phòng ở.
Đương nhiên, là Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn đi tìm.
Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào thì bị Thiệu Thanh Viễn phái đi hỏi thăm tin tức của Nghiêm gia bán trà, lúc trước Thiệu Văn đã từng đi theo Thiệu Thanh Viễn đến kinh thành, coi như là có chút quen thuộc với kinh thành.
Chờ bọn họ rời đi, hai người Cố Vân Đông mới đi tìm người môi giới.
Ở kinh thành có rất nhiều người môi giới, cũng may lần trước Thiệu Thanh Viễn đã đến kinh thành nên cũng có chút hiểu biết, biết người môi giới nào có uy tín, bọn họ đi thẳng đến nhà đó.
Đáng tiếc, nhà ở kinh thành quá nhỏ, lại còn đặc biệt đắt.
Đặc biệt đối với một số căn nhà lớn có bốn, năm gian, muốn mua cũng không dễ chút nào, cho dù có cũng là ở những nơi vô cùng hẻo lánh.
Cho nên Cố Vân Đông đã để mắt đến mấy căn nhà tam tiến, sân có diện tích vừa phải, sẽ không có vẻ trống trải, nhiều người cũng không có vẻ chật chội.
Cố Vân Đông nói ra yêu cầu của mình, người trung gian chọn ra hai căn trong đó.
Sau đó Cố Vân Đông đi theo xem hai căn nhà kia.
Một căn ở hẻm Hợp Thái, tương đối gần với khu trung tâm bên này, có chút ầm ĩ nhưng đi đâu cũng khá thuận tiện.
Còn một căn ở phố Đông Võ, nơi này xem như yên tĩnh, nhưng người trung gian kia cũng thành thật nói, mảnh này có vài hộ gia đình ngoại thất sống tại đây.
Thật ra cũng có chỗ có lợi, những ngoại thất sống ở đây hơn phân nửa trong nhà đều có người có quyền có thế, giàu có, nếu sau này ngẫu nhiên gặp được, nói không chừng còn có thể kết bạn được với đại nhân vật nào đó.
Nhưng Cố Vân Đông không cần cơ hội như vậy, ngoại thất nhiều, thị phi cũng nhiều.
Cho nên cuối cùng Cố Vân Đông chọn căn ở hẻm Hợp Thái, nhà ở nơi này tương đối cũ, rất nhiều người thuộc thế hệ trước sống ở đây, thỉnh thoảng cũng có một vài quan chức có chức vụ không cao mua nhà ở đây.
Cố Vân Đông dò hỏi giá cả, người trung gian trực tiếp báo giá thực cho cô… sáu ngàn lượng.
Cố Vân Đông cảm thấy vô cùng rát thịt, giá nhà ở kinh thành quả thực có thể ăn thịt người, giá căn tam tiến đã sáu ngàn lượng.
Vậy căn tứ tiến, ngũ tiến kia cũng phải hơn vạn, nếu lớn hơn một chút, chắc cũng phải hơn hai ba vạn lượng.
Trong kinh thành quả thực có nhiều kẻ lắm tiền.
Cố Vân Đông thở dài, vô cùng đau lòng móc bạc ra.
Người trung gian kia động tác cũng nhanh, chiều hôm đó đã tìm tới chủ nhà ký khế ước sang nhượng cho bọn họ, quan phủ bên kia lập hồ sơ, căn nhà này đã là nhà bọn họ.
Mang theo khế ước nhà nóng hổi đi ra, Cố Vân Đông ngước nhìn bảng hiệu trên đỉnh đầu, nói với Thiệu Thanh Viễn bên cạnh: “Sau này phải thay thế bảng hiệu này, thay thành ‘Thiệu Phủ’, vậy sẽ thuận mắt hơn nhiều.”
“Ngày mai sẽ tìm người tới đổi.” Thiệu Thanh Viễn và cô liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng cười.
“Ngày mai còn phải tìm người tới dọn dẹp nhà cửa trước một chút, chúng ta cũng phải đặt mua một vài thứ, đến lúc đó có thể trực tiếp vào ở.”
“Ưu điểm lớn nhất ở bên này là cách cửa hàng mà Nhiếp Song mua rất gần, chờ chuẩn bị xong phòng ở thì tới cửa hàng đó nhìn xem thử.”
Hai người vừa nói vừa trở lại khách điếm, lúc này trời đã khuya.
Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào đã sớm đợi bọn họ.
Vào phòng, bốn người ăn chút gì đó trước, Thiệu Văn mới bắt đầu nói tình hình của Nghiêm gia buôn bán trà.
“Quả thực người trong tộc nhà họ Nghiêm đúng là ở phủ Hà Định, hiện giờ Nghiêm lão gia ở kinh thành, là con trai thứ hai của Nghiêm gia, ba mươi lăm tuổi, đang phụ trách việc buôn bán ở kinh thành.”
Thiệu Văn kể chi tiết mọi việc mình vừa mới hỏi thăm được.
Vị Nghiêm lão gia này tên là Nghiêm Dịch Hải, đã ở kinh thành nhiều năm.
Mà người cháu của Nghiêm gia được Thôi Lan cứu, lại là con trai của đại lão gia Nghiêm gia, là cháu trai của Nghiêm Dịch Hải.
Cố Vân Đông nghe đến đó, nhịn không được nhẹ nhàng gõ vào mặt bàn một cái: “Thật thú vị, con trai của Nghiêm đại lão gia được cứu, lại muốn để cho Nghiêm nhị lão gia báo đáp, hắn chịu sao? Quan hệ giữa hai nhà Nghiêm gia này như thế nào?”
Thiệu Văn liền cười hắc hắc hắc: “Phu nhân đoán không sai, hai huynh đệ Nghiêm gia nhìn bề ngoài quả thật là huynh đệ tình thâm. Nhưng ta đã đặc biệt hỏi thăm thêm một chút, phát hiện hình như vị Nghiêm nhị lão gia này đã hai năm không trở về phủ Hà Định, nhưng vợ con hắn ngược lại có trở về thăm lão nhân.”
Cố Vân Đông nhìn về phía Thiệu Thanh Viễn: “Chàng nói xem, liệu Nghiêm Dịch Hải này sẽ cam tâm tình nguyện đưa Bạch Mộc Tử cho Thôi gia sao?”
“Hơn phân nửa là không.”
“Cho nên, chúng ta còn phải xuống tay từ Nghiêm gia sao?”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Nhưng nếu lão thái gia của Nghiêm gia đã đưa thư đến Nghiêm Dịch Hải, cho dù có giả bộ, Nghiêm Dịch Hải cũng sẽ không công khai làm trái mệnh lệnh của cha mình. Chúng ta còn phải thăm dò thêm xem rốt cuộc hắn muốn làm gì.”
Cố Vân Đông gật đầu, kỳ thật cô lại cảm thấy, khả năng lấy được Bạch Mộc Tử từ tay Nghiêm gia lớn hơn khả năng lấy được từ Thôi gia.
Dù sao Thôi Lan cũng có thù oán với bọn họ.
Nói xong chuyện của Nghiêm Dịch Hải, Cố Vân Đông lại nhìn về phía Đồng Thủy Đào: “Tần Văn Tranh đâu?”
“Tần đại nhân không ở kinh thành.” Hôm nay nàng ấy ra ngoài tìm hiểu tin tức của Tần Văn Tranh và Tống thái y.
Không ở kinh thành?
Đồng Thủy Đào gật đầu: “Muội nghe người ta nói, Tần đại nhân ra ngoài kinh thành làm việc, cũng không biết khi nào trở về. Nhưng Tần phu nhân và Tần tiểu thư lại ở nhà, nghe nói Tần tiểu thư gần đây sinh bệnh, cho nên Tần phủ đóng cửa từ chối tiếp khách.”
Một khi đã như vậy, Cố Vân Đông trước tiên không đi quấy rầy.
“Hai ngày nay Tống thái y ở trong cung, cũng không biết tình hình cụ thể như thế nào.” Tình hình trong cung như thế nào nàng ấy cũng không thể hỏi thăm ra được.
Cố Vân Đông gật đầu tỏ vẻ đã biết, dù sao bọn họ cũng có rất nhiều việc cần hoàn thành, chờ sau khi ổn định lại tìm bọn họ cũng không muộn.
Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào nghe thấy đã mua nhà xong, cả hai đều vô cùng phấn khích.
Ngày hôm sau, bọn họ vui sướng chạy đến dọn dẹp nhà ở.
Mặc dù chỉ là tam hợp viện, nhưng vẫn có chút lớn, bọn họ có hai người quá ít tay.
Cố Vân Đông hỏi thăm nhà bên cạnh, tìm ba người phụ nữ đến hỗ trợ dọn dẹp lại.
Cô và Thiệu Thanh Viễn đi dạo phố, định mua vài thứ.
Đây là lần đầu tiên Cố Vân Đông tới kinh thành, đường phố kinh thành còn rộng rãi và phồn hoa hơn ở phủ Tuyên Hòa.
Con đường chính trước mặt này, có thể chứa bốn chiếc xe ngựa song song đi qua.
Cố Vân Đông nhìn cửa hàng ven đường, trên đường đi đến đây, bọn họ cần mua nhiều thứ, thời gian lại ít, cho nên không có nhiều cơ hội để đi dạo, trên cơ bản đều đi thẳng đến địa điểm đã định.
Giường, bàn, ghế, tất cả đồ nội thất này đều cần thiết.
Ngoài ra còn có nồi, chén, gáo, củi gạo, mắm muối cần dùng đến trong phòng bếp.
Cùng với chăn, bao gối, kim chỉ, vân vân.
Những cái khác tạm thời không dùng đến có thể để sau này mua sau.
Cố Vân Đông đã mua mọi thứ có thể mua, sau đó lại nhờ người trực tiếp đưa đến nhà cô trong hẻm Hợp Thái.
Ngay sau đó, cô và Thiệu Thanh Viễn đi về trước.