Chương 676: Nhắc nhở
Không ngờ lúc hai người sắp đến đầu ngõ, đột nhiên đụng phải một người khá quen mắt.
Người đàn ông nhìn thấy bọn họ cũng hơi sửng sốt, ngay sau đó đi tới: “Thiệu đại phu.”
Thiệu Thanh Viễn gật đầu chào hỏi hắn, sau đó đi ngang qua, định rời đi.
Ban đầu người nọ vốn cũng định đi, nhưng đột nhiên lại ngừng lại, nói một câu: “Thôi thái y vừa trở về đã tiến cung gặp mặt Hoàng Thượng.”
Người này chính là cấm vệ quân ở trên thuyền bảo vệ cha con Thôi thái y lúc đó, hiện giờ Thôi thái y đã bình an trở về kinh, nhiệm vụ của hắn coi như đã hoàn thành.
Người này nói một câu như vậy, liền rời đi.
Cho đến khi bóng dáng của hắn hoàn toàn biến mất, Cố Vân Đông mới hỏi: “Người ở kinh thành đều nói chuyện quanh co lòng vòng như vậy sao?”
Không thể nói rõ ràng một chút sao? Rõ ràng là có ý tốt, nhưng nếu gặp người đầu óc không đủ nhanh, vậy thật sự nghĩ không ra.
Thiệu Thanh Viễn dẫn cô vào trong ngõ nhỏ: “Dù sao ta và hắn cũng không có giao tình, chỉ có duyên gặp mặt một lần, hắn có thể nhắc nhở đến mức này đã là tốt rồi.”
Nói cho bọn họ biết sau khi Thôi thái y hồi kinh lập tức đến diện kiến thánh thượng, là bẩm báo chuyện phòng ngừa bệnh đậu mùa ở phủ Hà Định.
Đây là bổn phận của một cận thần.
Tuy rằng Thiệu Thanh Viễn không có thân phận thái y chính thức ở Thái Y Viện, nhưng cũng là người phụ trách công việc phòng ngừa bệnh đậu mùa ở phủ Tuyên Hòa, trên người gánh vác nhiệm vụ Hoàng Thượng giao phó.
Vậy khi hắn hồi kinh, vốn dĩ nên tiến cung diện kiến thánh thượng trước tiên.
Đáng lý không ai biết, hắn ở bên ngoài hai ngày cũng không có việc gì, nhưng cố tình Thôi thái y và Thiệu Thanh Viễn lại ngồi cùng thuyền trở về, vậy nhất định Hoàng Thượng cũng biết chuyện hắn đã tới kinh hai ngày.
Nếu lại trì hoãn nữa, cho dù tính tình Hoàng Thượng có tốt đến đâu, biết hắn không hiểu quy củ triều đình nên cũng không so đo, nhưng cũng sẽ có những người khác trong lòng sinh bất mãn tấu chương về Thiệu Thanh Viễn.
“Vậy ngày mai chàng phải tiến cung sao?” Cố Vân Đông hỏi.
Thiệu Thanh Viễn gật đầu: “Ta quả thật cũng tính ngày mai tiến cung.” Lấy thân phận của hắn, còn chưa đủ để trực tiếp gặp mặt Hoàng Thượng, trước tiên phải đi đến Thái Y Viện bẩm báo với Chính ngự y - Tống Đức Giang bên kia, sau đó Tống Đức Giang sẽ dẫn hắn qua.
“Việc nhà bên này giao cho nàng, ta sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Ừm.”
Hai người vừa nói vừa đi tới cổng lớn, mấy thứ bọn họ mua lúc nãy, đã có một số thứ được vận chuyển tới đây.
Thiệu Văn và Đồng Thủy Đào đang giúp khuân vào, thấy hai người Cố Vân Đông, Đồng Thủy Đào lập tức chạy tới.
“Tiểu thư, nhà ở đã dọn dẹp xong, giường và ngăn tủ cũng đã tới, tiểu thư mau mau vào xem thử.”
Cố Vân Đông đi theo nàng ấy vào, đầu tiên nhìn thấy trong sân chất một ít đồ đạc và vật dụng cũ, trong đó có vài thứ có thể bán đi, có một số khác thì đem bỏ.
Không ngờ, một người phụ nữ giúp dọn dẹp đột nhiên bước tới, đến gần Cố Vân Đông cười hỏi: “Thiệu phu nhân, ngươi đã trở lại rồi?”
“Thím có việc gì sao?”
“Là thế này, ngươi xem giường và ngăn tủ ngươi đều đã mua mới, những thứ ban đầu dù sao cũng không cần, vậy ta có thể chuyển về không?”
Cố Vân Đông sửng sốt, Đồng Thủy Đào lại nhíu mày nói: “Ta đã nói với ngươi, những món đồ lớn đó sẽ đem đi bán.”
“Ai, xem ngươi nói kìa, mấy thứ kia cũng đã có chút hư hại, nếu không sao chủ nhà trước lại nguyện ý vứt bỏ chúng? Các ngươi vừa tới kinh thành, không hiểu giá cả thị trường ở kinh thành, mấy thứ này, căn bản không có chút đáng giá.”
Người phụ nữ kia vừa nói xong, đã bị người phụ nữ phía sau kéo lại: “Được rồi, đừng nói nữa, mấy thứ này cũng đáng……”
Lời còn chưa dứt, đã bị người phụ nữ phía trước đẩy một cái: “Ngươi câm miệng.”
Sau đó, người phụ nữ kia tiếp tục nhìn về phía Cố Vân Đông, cười khen ngợi nói: “Thiệu phu nhân, thấy các ngươi cũng là gia đình giàu có, chắc không để bụng chút tiền nhỏ này, không bằng làm chút việc thiện?”
Cố Vân Đông cảm thấy hơi buồn cười, khẽ nhíu mày một chút: “Giường và ngăn tủ hôm qua lúc mua nhà xong, ta đã thỏa thuận bán chúng cho người trung gian, lát nữa hắn sẽ tìm xe kéo đi. Cho nên không thể cho ngươi, nếu ngươi muốn những thứ đó vậy có thể nói với bên kia một chút, ngược lại hắn có thể cho.”
Cô chỉ những món đồ khác muốn ném đi, kỳ thật trong đống đồ kia cũng có không ít thứ tốt.
Chẳng hạn như những cái ghế có chút hư hỏng, còn có lồng tủ bị chuột cắn, những thứ này đều là đồ gỗ, cầm đi bán cũng không bán được mấy đồng, chi bằng chặt ra là củi đốt.
Nhưng nếu người khác coi trọng, họ cũng có thể tự nhiên kéo đi.
Hiện giờ trong tay Cố Vân Đông có chút bạc, cho nên có thể dụng đồ tốt đương nhiên sẽ không bạc đãi chính mình.
Nhưng không ngờ vị đại thẩm phía trước lại tỏ vẻ ghét bỏ nói: “Những thứ này đều hỏng rồi, căn bản không thể dùng tới, ta lấy về làm cái gì?”
Cố Vân Đông cười: “Vậy thì quên đi.” Cô gọi Đồng Thủy Đào tới: “Ta thấy công việc cũng đã gần làm xong, trả tiền công cho mấy thím này đi.”
Người phụ nữ kia còn muốn nói gì đó, nhưng khi thấy Thiệu Thanh Viễn đi vào cùng với một con ngựa cao lớn nhìn lạnh như băng, cũng không dễ chọc, lập tức không mở miệng nữa.
Chỉ là không cam lòng nhìn mấy thứ kia vài lần, trong miệng thì thầm không biết đang nói cái gì.
Đồng Thủy Đào nhanh chóng đưa tiền cho bà ta, sau đó đuổi người đi.
Ngược lại người phụ nữ lúc nãy đứng phía sau ngăn cản bà ta, suy nghĩ một chút, vội vàng chạy lại, nhỏ giọng hỏi Cố Vân Đông: “Thiệu phu nhân, những thứ bên kia, ngươi, ngươi thật sự đều bỏ sao?”
Cố Vân Đông thấy dáng vẻ bà ấy có chút ngượng ngùng, lại nhìn quần áo trên người bà ấy, so với những người phụ nữ khác quả thật cũ nát hơn một chút, biết trong nhà không quá dư dả, liền gật đầu: “Đều không cần, nếu thím thấy cái nào được, lấy về sửa lại cho mấy đứa nhỏ chơi cũng được.”
Người phụ nữ kia càng thêm ngượng ngùng, nhưng vẫn cảm tạ Cố Vân Đông: “Vậy, vậy ta cầm về.”
“Ừm, ta nói Thủy Đào chuyển giúp thím, sức lực của nàng ấy rất lớn.”
Người phụ nữ muốn cự tuyệt, Đồng Thủy Đào đã nhanh chóng chạy tới, kéo người phụ nữ này đi xem đồ đạc.
Chờ người phụ nữ này chọn xong, những thứ dư lại Cố Vân Đông có thể ném, có thể đốt, cơ bản cũng coi như dọn dẹp sạch sẽ.
Sau đó, người trung gian kia đã tìm vài người tới chở mấy món đồ lớn đi, mấy thứ kia cũng không đáng giá bao nhiêu, cộng lại cũng chỉ có năm lượng bạc.
Cố Vân Đông cầm số bạc đó ra chợ bên cạnh mua chút thịt gà, thịt vịt, thịt cá mang về.
Buổi tối mấy người nấu một bữa tối thịnh soạn, tuy rằng chỉ có bốn người, nhưng cũng muốn mở tiệc mừng tân gia một chút.
Ngủ trong nhà mới, Cố Vân Đông có chút không quen, một hồi lâu mới có thể ngủ, cho nên ngày hôm sau thức dậy muộn.
Khi cô thức dậy, Thiệu Thanh Viễn không còn trong nhà nữa, hắn và Thiệu Văn đã rời đi.
Cố Vân Đông chậm rãi rửa mặt sạch sẽ, sau đó cùng Đồng Thủy Đào ra ngoài.
Các cô hôm nay tính đến cửa hàng của Nhiếp Song mua nhìn xem.
Trong tay cầm địa chỉ Nhiếp Song đưa, Cố Vân Đông vừa đi dạo vừa đến cửa hàng.
Tuy nhiên đi được nửa đường, một chiếc xe ngựa đột nhiên chạy ngang qua cô.