Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 677 - Chương 677. Thôi Lan Đi Đến Nghiêm Phủ

Chương 677. Thôi Lan đi đến Nghiêm phủ Chương 677. Thôi Lan đi đến Nghiêm phủ

Chương 677: Thôi Lan đi đến Nghiêm phủ

Cố Vân Đông hơi quay đầu lại, nhìn thấy người ngồi trong xe ngựa.

Đây…… có được gọi là duyên phận không?

Đồng Thủy Đào cũng nhìn thấy, nhỏ giọng hỏi: “Tiểu thư, người vừa rồi là Thôi cô nương đúng không?”

“Ừm.” Cố Vân Đông gật đầu, nhìn hướng xe ngựa biến mất, hỏi: “Hướng kia là tới nơi nào vậy?”

Đồng Thủy Đào suy nghĩ một chút, bỗng nhiên mở to hai mắt, chỉ về hướng đó nói: “Là Nghiêm phủ, tiểu thư.”

Nghiêm phủ??

Cố Vân Đông nghĩ đến suy đoán của mình và Thiệu Thanh Viễn.

Dựa theo lời của Thôi Lan nói, Nghiêm phủ sẽ trực tiếp đưa Bạch Mộc Tử đến Thôi gia bọn họ.

Nhưng lúc này Thôi Lan lại đích thân đi đến Nghiêm phủ, chẳng lẽ thật sự giống như những gì bọn họ suy đoán, Nghiêm nhị lão gia không muốn đưa Bạch Mộc Tử cho bọn hắn, cho nên không cho người đưa qua.

Dù sao, hai người Thôi thái y cũng đã trở về hai ngày.

Cố Vân Đông lập tức hưng phấn hẳn lên, vội nói với Đồng Thủy Đào: “Đi, chúng ta đi đến Nghiêm phủ xem thử.”

“Tiểu thư, chúng ta cũng không vào được.”

“Ai nói muốn vào đó chứ, tìm một chỗ ngồi gần đó, nhìn xem Thôi Lan có thể lấy được Bạch Mộc Tử hay không.”

Đồng Thủy Đào liên tục gật đầu, lập tức dẫn Cố Vân Đông đi về phía Nghiêm phủ.

Nghiêm phủ nằm trên đoạn đường tương đối phồn hoa, Nghiêm gia buôn bán lá trà, là nhà giàu, cho nên căn nhà kia cũng được tu sửa vừa lớn lại vừa phú quý.

Cố Vân Đông quả nhiên tìm được một quán trà ở gần đó, quán đó nằm đối diện với cổng lớn của Nghiêm phủ.

Cô gọi hai ấm trà, cùng Đồng Thủy Đào vừa lắng nghe người ta bàn tán, vừa chờ đợi.

Chưa kể, ở ngoài cửa Nghiêm phủ nghe được không ít người bàn tán về người nhà họ Nghiêm.

“Hình như sau khi con gái út của Nghiêm lão gia kia gả cho người ta, rất ít khi trở về?”

“Chỉ là một một đứa con gái của tiểu thiếp, ngày tháng sống ở Nghiêm phủ cũng vô cùng gian nan, bây giờ thật vất vả mới gả được cho một phu quân tốt, cuộc sống cũng trở nên tốt hơn, còn trở về làm cái gì?”

“Ta không cảm thấy như vậy, ngươi cũng không nghĩ xem lúc trước thứ nữ này dùng thủ đoạn gì để gả cho phu quân nàng ta, ta nghe nói, cuộc sống ở nhà chồng kia cũng không tính là quá tốt.”

“Đúng đúng đúng, ta hình như còn nghe nói đích nữ* Nghiêm gia nhìn trúng phu quân của nàng ta, kết quả bị thứ nữ*này đoạt mất.”

(*Đích nữ: con gái của chính thê

*Thứ nữ: con gái của thiếp thất)

“Cho nên thứ nữ này nhỏ nhen hơn nữa thủ đoạn còn nham hiểm, chuyên môn làm ra loại chuyện không biết xấu hổ.”

“Không thể nào? Thứ nữ của Nghiêm gia kia rất nhát gan, làm sao dám đoạt phu quân của đích tỷ được?”

Bảy tám phần là lời đồn đãi vớ vẩn, càng nghe càng thấy không đáng tin cậy.

Có người hỏi ông chủ tiệm trà kia đã xảy ra chuyện gì, dù sao người ta cũng mở quán trước cửa Nghiêm gia đã lâu.

Ông chủ kia ban đầu hình như cũng không tính trả lời, ông ta cũng không muốn đắc tội với Nghiêm gia.

Nhưng nghe lời đồn càng ngày càng thái quá, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, vẫn mở miệng nói một câu: “Nghiêm nhị tiểu thư quá đáng thương, các ngươi không cần lại phá hoại thanh danh của nàng, tích chút đức đi.”

Cố Vân Đông nghe ra, cuộc sống của thứ nữ này ở Nghiêm gia không quá tốt, về phần làm thế nào để gả cho phu quân hiện tại, không chừng cũng có nội tình.

Đang suy nghĩ, đột nhiên trước cửa Nghiêm phủ có một chiếc xe ngựa dừng lại.

Có người bước xuống xe ngựa, được nha hoàn đỡ vào trong cửa phụ

Quán trà lập tức trở nên náo nhiệt: “Đó không phải là nhị tiểu thư của Nghiêm gia sao?”

“Đúng đúng đúng, là nhị tiểu thư của Nghiêm gia, không phải nói đã lâu nàng không về nhà mẹ đẻ sao? Sao hôm nay lại về rồi?”

“Di nương của nàng ta còn ở Nghiêm gia, đâu thể nào vĩnh viễn không trở về?”

“Không thấy người phu quân của nàng ta đâu nha.”

Cố Vân Đông ngồi khá xa, chỉ có thể nhìn thấy một bên sườn mặt, ngược lại dáng vẻ khá thanh tú đáng yêu, nhìn có chút nhu nhược.

Khách trong quán lại bắt đầu bàn tán xôn xao, nhưng có thể bởi vì câu nói vừa rồi của chủ quán, chuyện bàn tán về Nghiêm nhị tiểu thư dần dần biến mất, bắt đầu nói đến chuyện khác của Nghiêm gia.

Cố Vân Đông dựng thẳng tai nghe, tiếp nhận được một ít tin tức, cũng nghe được vài chuyện riêng tư khó nói giữa một vài hạ nhân.

Nhưng nghe nói phu nhân của Nghiêm Dịch Hải này là một người đanh đá, hơn nữa có chút tham tài.

Thêm Nghiêm Dịch Hải, một người thường diễn vai phản diện, một người chính diện.

Cuối cùng lại nói đến thanh danh của Nghiêm Dịch Hải là một người dễ nói chuyện, lại có năng lực.

Cố Vân Đông cười lắc đầu, chuyện của những gia đình giàu có này, thật nhiều còn có chút phức tạp.

Cô nghe đến hăng say, nhưng từ khi Nghiêm nhị tiểu thư vào cửa lớn Nghiêm phủ vẫn chưa được mở ra.

Mãi cho đến buổi trưa, cánh cửa kia lại đột nhiên mở ra, hạ nhân của Nghiêm phủ vội vàng từ bên trong chạy ra.

Cố Vân Đông bỗng chốc nheo mắt lại, nhìn hạ nhân kia hoang mang hoảng sợ bỏ chạy.

Không biết đã qua bao lâu, hạ nhân kia lại dẫn theo một người vội vàng trở lại.

Sau khi Cố Vân Đông nhìn thấy người nọ, lại bỗng nhiên đứng dậy, thò cổ nhìn về phía bên kia.

Thôi thái y??

Thế mà hạ nhân kia lại chạy đi gọi Thôi thái y tới, không chỉ như vậy, trên vai hạ nhân kia còn đeo hòm thuốc Thôi thái y.

Nghiêm phủ…… Đã xảy ra chuyện gì sao?

Cố Vân Đông nhất thời có chút vò đầu bứt tai, cô muốn biết bên trong đã xảy ra chuyện gì nhưng lại không thể vào được, thật là đau đầu.

Không chỉ cô, cũng có những khách nhân khác nhìn thấy một màn này, không khỏi thắc mắc nói: “Nghiêm phủ đã xảy ra chuyện gì đúng không?”

“Đó là Thôi thái y sao?”

Có người đứng lên: “Hắc hắc, ta đi hỏi thăm một chút.”

Ánh mắt Cố Vân Đông sáng quắc nhìn về phía người đó, người đó nha nhanh chóng rời đi.

Cố Vân Đông vẫn ngồi ở chỗ cũ, chờ người kia trở về.

Đáng tiếc, người này dường như một đi không trở lại, qua thật lâu cũng không thấy xuất hiện.

Một canh giờ sau, cửa Nghiêm phủ lại mở ra, hai người từ bên trong đi ra.

Cố Vân Đông nhìn kỹ, đây không phải là Thôi thái y và Thôi Lan sao?

Bọn họ được quản gia của Nghiêm phủ đưa ra, biểu tình của quản gia có chút cổ quái, nói cung kính nhưng lại mang theo một tia tức giận.

Nhưng đối mặt với Thôi thái y, chung quy vẫn có bộ dạng chu đáo lễ nghĩa, chắp tay bảo bọn họ đi thong thả.

Sắc mặt hai cha con cũng không tốt lắm, hốc mắt Thôi Lan hồng hồng, nàng ta cắn chặt răng, bị Thôi thái y gọi hai tiếng mới lên xe ngựa.

Ngón tay Cố Vân Đông gõ nhẹ lên mặt bàn, thấy xe ngựa bọn họ ngày càng đi xa.

Quản gia Nghiêm phủ mới hừ lạnh một tiếng, phất tay áo, nhanh chóng bước vào trong phủ.

Cảnh này khiến mọi người đều mờ mịt.

Đúng lúc này, người khách lúc nãy nói muốn đi tìm hiểu tin tức đã trở lại, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn và kích động.

Hắn ngồi xuống, lập tức có người hỏi hắn: “Thế nào thế nào? Nghiêm phủ kia rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại đi lâu như vậy?”

Người nọ bưng chén trà uống một ngụm lớn, sau đó lau miệng, lúc này mới nói: “Ai, ngươi cho rằng chuyện trong Nghiêm phủ dễ hỏi thăm như vậy sao? Ta phải đi tìm huynh đệ của ta trước, huynh đệ ta lại đi tìm huynh đệ của hắn, huynh đệ hắn còn phải tìm người thân quen của hắn, người quen hắn lại tìm tiểu tỷ muội, sau đó lại……”

“Được rồi được rồi, ngươi máu nói vào chuyện chính đi.” Có người ngắt lời hắn, sốt ruột thúc giục hắn.

Lúc này người nọ mới vừa lòng, cười hắc hắc nói: “Các ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được, vị cô nương nhà Thôi thái y có lá gan lớn thế nào đâu.”

Bình Luận (0)
Comment