Chương 678: Chiêu này rất tốt
"Lớn thế nào?"
Người nọ thần bí mở miệng: "Thôi cô nương này nha, lúc trước đưa thiếp mời cho Nghiêm phủ nói đi bái phỏng đại tiểu thư Nghiêm phủ.”
Cách đó không xa, ông chủ tiệm trà cũng đang dựng thẳng lỗ tai nghe, nhưng nghe đến đây lại cảm thấy có chút quái dị. Kỳ lạ, Thôi cô nương này có quan hệ tốt với Nghiêm đại tiểu thư từ khi nào vậy? Hắn mở quán trà ở chỗ này nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ nghe nói qua Nghiêm đại tiểu thư và Thôi tiểu thư có giao tình nha.
Những vấn đề này, đại khái chỉ có mấy người Cố Vân Đông hiểu rõ.
Nói là tìm Nghiêm đại tiểu thư, kỳ thật còn không phải là vì Bạch Mộc Tử sao?
Người bát quái kia tiếp tục nói: "Hôm nay trùng hợp, Nghiêm nhị tiểu thư vừa rồi không phải cũng trở về nhà mẹ đẻ sao? Nghe nói Thôi cô nương ở đây, không phải sẽ đi gặp mặt nói chuyện một chút sao? Ai biết Thôi cô nương này không hiểu thế nào, đột nhiên phát điên, thừa dịp không có người đã đập đầu Nghiêm nhị tiểu thư, làm Nghiêm nhị tiểu thư ngất xỉu.”
Cái gì??
Mọi người nghe xong đều ngạc nhiên, có người đầu óc xoay chuyển nhanh, vội hỏi: "Có phải Thôi cô nương nhìn không vừa mắt Nghiêm nhị tiểu thư cướp phu quân của tỷ tỷ nên muốn báo thù cho Nghiêm đại tiểu thư không? Không phải họ là bạn sao?"
“Chuyện này ta cũng không biết." Người nọ lại uống một ngụm trà, lúc này mới tiếp tục nói: "Nhưng sau khi Nghiêm nhị tiểu ngất xỉu, Nghiêm gia lập tức đi tìm Thôi thái y đến cứu người.”
“Vậy Nghiêm nhị tiểu thư không có việc gì chứ?”
"Sao lại không? Ngay cả Thôi thái y cũng nói đặc biệt nghiêm trọng.”
“Vậy thì làm sao bây giờ?”
"Có thể làm gì? Tất nhiên là cứu người. Nhưng ta nghe nói Nghiêm nhị tiểu thư bị thương, cần một vị thuốc rất trân quý mới có thể trị, gọi là cái gì, bạch mộc gì đó. Ta cũng không nhớ rõ lắm, dù sao nghe nói Nghiêm lão gia đưa thuốc này cho Nghiêm nhị tiểu thư dùng, đau lòng vô cùng.”
Cố Vân Đông nghe đến đây còn có cái gì không rõ?
Cô và Đồng Thủy Đào liếc nhau một cái, lập tức bỏ lại bạc vụn, rồi rời đi.
"Tiểu thư, tiểu thư, chuyện này, đều do Nghiêm gia làm, có phải không?”
“Muội cảm thấy thế nào?” Khóe miệng Cố Vân Đông nhếch lên.
Cô đã nói, Nghiêm Nhị lão gia làm sao nỡ dùng dược liệu trân quí để trả thù lao cho một đứa cháu trai không thân thiết như vậy?
Chiêu này dùng rất tốt nha, chờ Thôi Lan tự mình tới cửa, lại gọi thứ nữ không được sủng ái về nhà, để Thôi Lan tự mình động thủ đánh vỡ đầu thứ nữ, lại tìm Thôi thái y tới cửa chẩn đoán.
Thôi thái y cũng nói nhất định phải dùng bạch mộc tử mới có thể cứu người, hết lần này tới lần khác Nghiêm gia lại vừa vặn có một gốc bạch mộc tử.
Thôi thái y căn bản không có lựa chọn nào khác, là Thôi Lan đập đầu người ta, chẳng lẽ trơ mắt nhìn nữ nhi biến thành hung thủ giết người sao?
Cho nên gốc bạch mộc tử kia, Thôi Lan không thể lấy đi, chỉ có thể cho nhị tiểu thư Nghiêm gia dùng.
Nhưng Bạch Mộc Tử chắc chắn sẽ không dùng hết, bằng không Nghiêm Dịch Hải cần gì phải phí nhiều tâm tư như vậy.
Về phần Nghiêm gia đã thao tác thế nào, làm sao để Thôi Lan động thủ, làm sao bảo đảm Nghiêm nhị tiểu thư nhất định phải dùng Bạch Mộc Tử cứu mạng, còn có làm thế nào để lừa gạt Thôi thái y, những chuyện này cũng chỉ có Nghiêm gia tự mình biết.
Trong này có lẽ người vô tội nhất chính là vị Nghiêm nhị tiểu thư kia.
Đã lâu không về nhà mẹ đẻ, không ngờ vừa trở về lại có một vở kịch lớn như vậy đang chờ nàng.
Cố Vân Đông thầm thở dài, đi về nhà. Đã trễ như vậy, cửa hàng bên kia cũng chỉ có thể để ngày mai lại đi.
Hiện giờ xem ra, cô phải nghĩ biện pháp lấy được gốc bạch mộc tử này từ Nghiêm gia.
Cố Vân Đông và Đồng Thủy Đào không biết, sau khi bọn họ đi không bao lâu, trước cửa Nghiêm phủ lại có một người phi ngựa tới, một nam nhân từ trên lưng ngựa nhảy xuống, ném dây cương cho hạ nhân trông cửa, rồi vội vàng vào phủ tìm Nghiêm nhị tiểu thư.
Lúc Cố Vân Đông về đến nhà, Thiệu Thanh Viễn vẫn chưa trở về.
Mãi đến hai khắc sau, mới thấy Thiệu Văn vội vàng vào nhà.
"Thiệu đại ca đâu?" Cố Vân Đông kỳ quái hỏi.
Thiệu Văn: "Công tử đêm nay không thể trở về, bị Tống thái y lôi kéo ở Thái y viện nói chuyện. Cho nên để ta trở về nói một tiếng, phu nhân không cần chờ cửa.”
Cố Vân Đông bĩu môi, Tống Đức Giang có thể hiểu chút nhân tình thế thái không? Buổi tối kéo phu quân nhà người khác ở lại qua đêm, không cảm thấy lương tâm bất an sao?
Về chuyện nghiêm gia, cô muốn đợi Thiệu Thanh Viễn trở về rồi cùng nhau thương lượng xem.
Còn có chuyện Thiệu đại ca tìm kiếm cha mẹ, loại tin tức nội bộ của những gia đình có công lại cao quý này, không phải cứ đi hỏi thăm là có thể hỏi thăm được. Cho nên cô muốn tìm Tống Đức Giang hoặc Tần Văn Tranh hỗ trợ tìm hiểu.
Bây giờ, cô phải mở cửa hàng trước.
Bởi vậy sáng sớm ngày hôm sau, Cố Vân Đông vẫn cùng Đồng Thủy Đào đến cửa hàng.
Cửa hàng Nhiếp Song mua cách ngõ Hợp Thái không xa, ở vị trí tương đối phồn hoa, nghe nói rất lớn.
Cố Vân Đông theo địa chỉ tìm đến, đường phố xung quanh làm cho cô rất hài lòng.
Không sai nha, khu vực này vừa nhìn đã biết không rẻ, nhà ở phụ cận đều là nhà giàu, có tiền lại rảnh rỗi, đúng là thích hợp mở tiệm trà sữa.
Cố Vân Đông vừa nghĩ, vừa dừng ở trước một cửa hàng hai tầng.
"Tiểu thư, chính là ở đây." Đồng Thủy Đào nhìn cửa hàng trước mặt.
Kinh thành không hổ là kinh thành, cửa hàng còn lớn hơn phủ Tuyên Hòa, có khí thế hơn rất nhiều.
"Đi, đi qua xem một chút."
Hai người đi về phía trước, không nghĩ tới mới vừa đi được vài bước, lông mày lại đồng thời nhíu lại.
"Sao cửa lại mở?"
Đồng Thủy Đào nhìn kỹ một chút, hai cánh cửa mở kia đúng là cửa hàng này.
Cố Vân Đông nghĩ đến Nhiếp Song nói: "Có thể là người trông cửa hàng tới quét dọn.”
Cô nhớ Nhiếp Song đã nói qua, chìa khóa cửa hàng này nàng ấy để chỗ Nhiếp Thông. Nói Nhiếp Thông tìm người tới hỗ trợ quét dọn cửa hàng, miễn cho bụi bặm tích tụ quá nhiều, cửa hàng sẽ cũ nát.
Đồng Thủy Đào gật đầu, hai người tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng mà mới đến cửa, lại nghe được bên trong truyền đến một tiếng nói cao ngất.
"Thế nào rồi? Cửa hàng này có tốt không? Nơi này rộng rãi không nói, còn có lầu hai, phía sau còn có một viện tử. Chủ yếu là vị trí rất tốt, người qua lại hơn phân nửa đều là người có tiền, các ngươi thuê cửa hàng này bất kể có buôn bán gì, tuyệt đối sẽ không thua thiệt.”
Giọng nói có chút khàn khàn, nhưng ý tứ lộ ra trong lời nói, lại làm cho Cố Vân Đông nhíu mày.
Cho thuê ???
Cửa hàng này được cho thuê? Ai nói cho thuê, ai đồng ý?
"Tiểu thư, chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Cố Vân Đông mím chặt, lại lấy tờ giấy địa chỉ Nhiếp Song viết cho mình ra.