Chương 682: Dạy dỗ sai lệch
Nhưng mà, đối với Nghiêm phu nhân và Nghiêm Linh mà nói, việc này là khoét một miếng thịt từ tim của các nàng xuống đấy.
Bọn họ vất vả hao hết tâm tư sắp đặt việc này, kết quả cuối cùng lại để cho tiểu tiện nhân Nghiêm Nhã kia hưởng hết toàn bộ.
Nghiêm phu nhân hận Nghiêm Nhã thấu xương, muốn động tay chân, tốt nhất là giết chết nàng trước khi kết hôn.
Cũng may Nhiếp Thông cũng nghĩ đến việc này, cho nên hắn đưa ma ma người đã đi theo hắn đến kinh thành, chiếu cố cuộc sống hằng ngày của hắn đến Nghiêm phủ, nói là Nhiếp phủ nhiều quy củ, trước hết để cho ma ma dạy dỗ Nghiêm Nhã, tránh cho tương lai nàng phạm sai lầm, khiến cho Nghiêm phủ không có thể diện.
Nghiêm Dịch Hải nghĩ đến tính tình không quá thông minh lại không lên được mặt bàn của Nghiêm Nhã, cảm thấy cũng có đạo lý nên lão đã đồng ý.
Nghiêm phu nhân và Nghiêm Linh ba lần bốn lượt ra tay, kết quả bị ma ma bắt được chứng cớ, đưa đến trước mặt Nghiêm Dịch Hải.
Nghiêm Dịch Hải nổi trận lôi đình, hắn muốn kết thân với Nhiếp gia, không phải muốn kết thù.
Nghiêm Nhã đã là vị hôn thê của Nhiếp Thông rồi, nếu bị hại chết ở Nghiêm gia, lại bị ma ma của Nhiếp phủ biết rõ, thế thì hai nhà còn qua lại kiểu gì được?
Nghiêm phu nhân và Nghiêm Linh bị cấm túc, cho đến lúc Nghiêm Nhã xuất giá.
Mà Nhiếp Thông cũng viết một lá thư, sai người ra roi thúc ngựa đưa đến Nhiếp gia ở phủ Tuyên Hòa.
Nhiếp gia cực kỳ không hài lòng với việc Nhiếp Thông lấy một thứ nữ không được sủng ái ở một gia đình thương nhân. Nếu mà chỉ có thế này thôi thì người Nhiếp gia cũng đành chịu, dù sao thì Nhiếp gia cũng không phải dòng dõi quý giá cao sang gì. Vấn đề là tính tình của thứ nữ này căn bản không thể gánh nổi trách nhiệm, nhút nhát khúm núm, sao có thể làm đương gia chủ mẫu tương lai của Nhiếp gia được, làm sao nuôi dạy con cháu tương lai của Nhiếp gia, tương lai làm sao trợ giúp Nhiếp Thông được?
Tính tình thế này, theo họ thấy chỉ có thể làm thiếp hoặc làm vợ trong gia đình nhỏ bé mà thôi. Với tư cách chính thất, ít nhất nàng phải ngẩng đầu ưỡn ngực, có năng lực mới được.
Nhiếp lão gia cực kỳ tức giận, ông vô cùng thất vọng với việc Nhiếp Thông lại không nhìn thấu bẩy rập cỏn con thế kia.
Cho nên lúc đi kinh thành giải quyết chuyện này, người tham gia hôn sự cũng chỉ có mấy người Nhiếp phu nhân và Nhiếp Song.
Đến nay Nghiêm Nhã vẫn chưa từng gặp mặt cha chồng, trong lòng nàng càng thêm lo lắng không yên, cũng rất thấp thỏm lo âu.
May mắn Nhiếp Thông đối đãi với nàng không tệ, còn để cho ma ma chỉ bảo, cuối cùng nàng ấy cũng thay đổi được một chút.
Tính tình được dạy dỗ hơn mười mấy năm, sao có thể một sớm một chiều thay đổi ngay lập tức được?
Cố Vân Đông nghe xong thổn thức không thôi, xem ra những lời mà cô nghe được ở quán trà kia, có một phần là do Nghiêm phu nhân sai người lan truyền.
Vừa nãy Cố Vân Đông cũng gặp qua Nghiêm Nhã, xác thực là người có tính tình nhu nhược. Nhiếp Thông chắc chắn đã nói cho nàng ấy nghe về thân phận của cô, trong mắt người ngoài, Cố Vân Đông chỉ là một nàng dâu ở nhà nông mà thôi, đường đường là Nhị tiểu thư ở Nghiêm phủ trong kinh thành, đối diện với cô nàng ấy còn không dám lớn tiếng.
Nhưng Cố Vân Đông cũng không biết nói gì hơn, Nghiêm Nhã biến thành thế này đâu phải lỗi của nàng ấy, rõ ràng là Nghiêm phu nhân cố ý dạy dỗ sai lệch. Một người sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh nào sẽ ảnh hưởng rất lớn với tính cách của người đó, nàng ấy còn có dũng khí che chở cho di nương của mình đã không dễ dàng rồi.
"Hiện tại, muội có thể nói cho ta biết, tại sao muội lại nhìn chằm chằm vào Nghiêm phủ chưa?"
Nói xong vài chuyện ít ỏi giữa bản thân và Nghiêm Nhã, Nhiếp Thông vẫn còn hơi ngại ngùng.
Hắn sờ lên mũi, ho nhẹ một tiếng, nhanh chóng nói sang chuyện khác, hỏi về chính sự.
"Không phải đã nói rồi sao? Vì Bạch Mộc Tử." Cố Vân Đông uống một ngụm trà, cười tủm tỉm đáp lời.
Đã biết thái độ của Nhiếp Thông đối với Nghiêm phủ, tâm trạng của Cố Vân Đông rất vui sướng.
Nhiếp Thông nhíu mày: "Tại sao muội lại biết Nghiêm phủ có Bạch Mộc Tử? Chuyện này ta cũng không biết."
"Thôi Lan nói cho ta biết đấy."
Cố Vân Đông một năm một mười kể lại việc cô gặp Thôi Lan trên thuyền, nàng ta nhìn trúng người đàn ông của cô, hơn nữa còn dùng Bạch Mộc Tử uy hiếp muốn cô rời khỏi Thiệu Thanh Viễn, kết quả bị cô phản kích.
Nhiếp Thông nghe xong, im lặng hồi lâu, một lúc sau khóe miệng hắn khẽ cong lên.
"Muội treo Thôi Lan trên mặt sông cả buổi? Là để ép hỏi sao?"
Cố Vân Đông liếc mắt sang: "Đây là trọng điểm à? Hơn nữa huynh cũng nên biết, là nàng ta ra tay trước, chẳng lẽ huynh lại muốn ta làm như không có việc gì phát sinh sao?"
"Ngược lại cũng không phải, ta mới phát hiện, muội hình như có khả năng biến bị động thành chủ động. . ." Nhất là khi có ai đó muốn gài bẫy nàng, cuối cùng đều bị nàng lợi dụng ngược lại.
"Ta coi như huynh đang tán thưởng ta."
Nhiếp Thông: ". . ."
Hắn nghiêng nghiêng đầu, bỏ qua những ý niệm lung tung hỗn loạn trong đầu, bắt đầu suy tính về chuyện Bạch Mộc Tử.
"Nếu dựa theo lời muội vừa nói như thế thì Bạch Mộc Tử vô cùng trân quý, mà quan hệ giữa đại bá và nhạc phụ của ta lại không tốt, căn bản Nghiêm Dịch Hải không nỡ giúp đại bá trả ân tình. . . Ông ta không nỡ cho Thôi gia, đương nhiên cũng sẽ không cam lòng đưa Nghiêm Nhã. . . Cho nên. . ."
Nhiếp Thông càng nghĩ sắc mặt hắn càng xấu đi, hắn đứng bật dậy, vỗ một phát thật mạnh lên bàn.
"Ông ta rõ ràng đang lợi dụng Nghiêm Nhã, làm cho Thôi gia chủ động từ bỏ Bạch Mộc Tử."
"Nghiêm gia không có tổn thất gì, Thôi Lan cũng không có tổn thất gì, chỉ có thê tử của ta là người vô tội bị liên lụy, bị thương ở đầu không nói, chúng ta còn phải xem Nghiêm gia diễn tuồng cha con tình thâm, đổ tất cả mọi chuyện lên đầu chúng ta, làm sao có thể như thế, vô liêm sỉ."
"Trách không được đợi sau khi Thôi thái y phán đoán bệnh tình, bọn hắn lập tức lấy lý do Thôi cô nương kia là hung thủ nên bảo họ rời đi, lại tìm một đại phu khác cho Nghiêm Nhã, đây là sợ Thôi đại phu biết rõ chữa bệnh căn bản không cần dùng Bạch Mộc Tử."
Nhiếp Thông cực kỳ tức giận, nhấc chân đạp văng cái ghế ngay bên cạnh.
Người ngoài cửa chỉ nghe được một tiếng giòn vang, không nhịn được nhìn vào bên trong, thấy thiếu gia mặt tái nhợt ánh mắt sắc nhọn, nguyên một đám người lập tức lo lắng nhìn về phía Cố Vân Đông, tưởng rằng chính cô làm thiếu gia giận dữ.
Không ngờ Cố Vân Đông lại bình tĩnh uống trà, dáng vẻ vô cùng nhàn nhã, không hề bị lửa giận của Nhiếp Thông ảnh hưởng.
Qua một lúc lâu, Cố Vân Đông vẫy tay bảo Nhiếp Thông ngồi xuống: "Được rồi, hiện tại tức giận cũng không làm được gì, việc này cần bàn bạc kỹ hơn, dù sao không thể để cho thê tử của huynh chịu thiệt được, đúng không?"
Nhiếp Thông ngồi xuống, nhanh chóng uống hai ngụm trà, lúc này hắn mới dần tỉnh táo lại.
Hắn liếc nhìn Cố Vân Đông: "Muội muốn Bạch Mộc Tử kia?"
"Ừ."
"Ta giúp muội."
"Phụt. . . Khụ khụ." Cố Vân Đông bị sặc nước trà, đương nhiên cô hy vọng Nhiếp Thông giúp mình, cô thậm chí đã nghĩ sẵn một bụng lời nói để thuyết phục hắn giúp mình, kết quả một câu còn chưa nói, trái lại Nhiếp Thông đã chủ động đề cập trước rồi.
Cố Vân Đông lập tức cảm thấy hơi dở khóc dở cười: "Huynh giúp ta thật à?"
"Đương nhiên, Nghiêm phủ thật sự coi ta là quả hồng mềm rồi. Trước kia bắt nạt Nghiêm Nhã thì thôi đi, lúc ấy nàng là con gái nhà họ Nghiêm, ta không can thiệp được. Hôm nay nàng đã là thê tử của ta, là thiếu phu nhân của Nhiếp phủ! Thế mà bọn chúng lại dám tìm người đánh vào đầu nàng, người Nhiếp phủ chúng ta, bọn hắn muốn động thì có thể động sao?"
Nhiếp Thông thật sự bị Nghiêm phủ làm cho buồn nôn rồi, vấn đề là bọn hắn còn đổ hết mọi việc lên đầu bọn họ.
Nói là Nghiêm Nhã nói chuyện không thỏa đáng mới chọc giận Thôi Lan, làm cho Thôi Lan nặng tay, lại nói hắn đừng đi tìm Thôi phủ gây chuyện.
Tốt, hắn không tìm Thôi phủ gây chuyện, hắn tìm Nghiêm phủ đòi lại cơn tức này.
Cố Vân Đông hỏi hắn: "Huynh định giúp thế nào?"
Nhiếp Thông nghĩ một chút rồi đáp: "Việc này cần bàn bạc kỹ hơn." Tạm thời còn chưa nghĩ đến.
Cố Vân Đông: "Kỳ thật ta còn có chuyện muốn hỏi huynh."