Chương 683: Ức hiếp người quá đáng
"Muội cứ hỏi." Nhiếp Thông cũng biết, Cố Vân Đông chỉ mới biết thê tử của hắn là nhị tiểu thư Nghiêm phủ, lúc trước tìm tới cửa khẳng định còn có chuyện khác.
Cố Vân Đông mím môi: "Huynh cũng biết, ta và Đái bá mẫu còn có Nhiếp Song hợp tác mở tiệm trà sữa ở phủ Tuyên Hòa. Lần trước Nhiếp Song đến kinh thành đã mua một cửa hàng, cũng tính dùng để mở tiệm trà sữa."
“Đúng vậy, ta biết cửa hàng muội nói ở đâu, lát nữa ta sẽ đưa muội đi xem."
“Ta đã đi qua." Cố Vân Đông nói: "Vừa rồi, ta dựa theo địa chỉ Nhiếp Song đưa để đi xem cửa hàng, nhưng lại phát hiện, cửa hàng đang mở. Một bà tử tên là Trần mama, tự xưng là người hầu hạ bên cạnh Nghiêm phu nhân, đang giới thiệu tình huống cửa hàng cho người ta, nói muốn cho thuê cửa hàng kia, một tháng ba mươi lượng."
"Muội nói gì??!" Nhiếp Thông bất ngờ đứng lên, trên mặt lóe lên sự kinh ngạc.
Cố Vân Đông hỏi: "Chìa khóa cửa hàng..."
"Chìa khóa cửa hàng, ta nói Nghiêm Nhã bảo quản."
Quả nhiên là như thế, Cố Vân Đông thở dài, xem ra chìa khóa kia hoặc là bị Nghiêm phu nhân dỗ đi, hoặc là bị uy hiếp lấy đi.
Lúc trước còn không rõ, hiện tại Cố Vân Đông đã hiểu Nghiêm phu nhân nghĩ như thế nào rồi.
Cửa hàng kia bỏ trống, cho người khác thuê còn có thể kiếm chút tiền thuê nhà, sao không được? Quay đầu lại cho dù bị Nhiếp Thông phát hiện cũng không sao, dù sao Nhiếp Thông cũng coi như là con rể bà ta, chẳng lẽ hắn còn có thể đánh vào mặt bà ta ở trước mặt mọi người sao?
Nam nhân mà, đều sĩ diện, chỉ là một cửa hàng trống mà thôi, Nhiếp gia cũng không phải là không có tiền, quay đầu lại mua thêm một cái là được.
Không chừng cửa hàng này cho thuê rồi sẽ trở thành của bà ta.
"Khinh người quá đáng." Nhiếp Thông thật sự không nghĩ tới hôm nay lại bị kích thích lớn như vậy, hắn xoay người: "Ta đi tìm Nghiêm Nhã hỏi cho rõ ràng."
Cố Vân Đông ngẩn ra, vội vàng giữ chặt hắn: "Hiện tại nàng ấy còn bị thương, lá gan lại nhỏ, huynh tức giận xông lên như vậy, nàng ấy còn tưởng huynh đi hỏi tội, về sau không phải sẽ càng sợ hãi?”
Đến lúc đó tình cảm vợ chồng bị hao tổn, vậy không phải cô sẽ trở thành đầu sỏ kia sao?
Ngón tay Nhiếp Thông siết chặt, nghĩ đến tính tình Nghiêm Nhã, nhất thời lại có chút nhụt chí.
Hắn một lần nữa ngồi trở về, xoa xoa thái dương.
"Vậy phải làm sao bây giờ?"
Cố Vân Đông suy nghĩ một chút: "Ta đi hỏi."
“Có sự khác biệt sao?" Lại nói tiếp, hắn còn là trượng phu Nghiêm Nhã, Cố Vân Đông tính như thế nào cũng là một người xa lạ chứ?
Cố Vân Đông lười để ý tới hắn, đứng lên một lần nữa đi tới An Hòa viên.
Nghiêm Nhã quả nhiên không ngủ, Cố Vân Đông cũng đoán được lúc này nàng ấy không ngủ được.
Nhìn thấy Cố Vân Đông tới, nàng ấy vội vàng muốn đứng dậy, Cố Vân Đông lập tức đỡ.
Nghiêm Nhã quay đầu, lại không nhìn thấy Nhiếp Thông, lập tức có chút không biết làm sao.
Nàng luôn cảm thấy như thể có điều gì đó xấu sắp xảy ra.
Cố Vân Đông thầm thở dài, trên mặt xuất hiện một nụ cười, giọng cũng nhu hòa vài phần: "Tẩu tử, ta vừa mới biết được tẩu chịu tội, bị người ta đập vỡ đầu, xem ra chảy không ít máu. Thế nào rồi? Bây giờ còn đau không? Không gạt tẩu, phu quân ta cũng là đại phu, hắn còn dạy ta làm sao để giảm bớt đau đớn, có muốn ta chỉ cho tẩu xem không?”
Nghiêm Nhã vội vàng nói: "Không cần không cần, không đau, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi. Cũng chỉ có ngày hôm qua lúc bôi thuốc là đau, hiện tại đã không có việc gì.”
"Vậy thì tốt rồi, lúc tẩu tử đau nhất định không thể nhịn. Vết thương này nhất định phải dùng thuốc kịp thời, càng nhịn càng nghiêm trọng. Phu quân ta đã nói với ta, không có gì quan trọng hơn thân thể mình khỏe mạnh.”
Nghiêm Nhã "Ừ" một tiếng, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Tình cảm của Cố muội tử và phu quân thật tốt."
“Tẩu và Nhiếp đại ca cũng không tồi, ta thấy hắn rất quan tâm đến vết thương của tẩu."
Nghiêm Nhã có chút ngượng ngùng, nhưng cùng Cố Vân Đông nói những đề tài mà từ trước đến nay chưa từng nói với người khác, nàng ấy ngược lại bất tri bất giác buông lỏng, đề tài cũng dần nhiều lên.
Cố Vân Đông cùng nàng ấy tán gẫu chút chuyện gia đình, rồi dẫn dắt nàng ấy bắt đầu nói về vết thương trên đầu, sau đó nhắc tới Thôi Lan.
Cố Vân Đông cảm thấy kỳ quái: "Tẩu nói xem sao Thôi Lan lại dám ra tay nặng như vậy?”
Nghiêm Nhã cúi đầu, sau đó, Cố Vân Đông nghe được phiên bản khác từ trong miệng Nghiêm Nhã.
Thôi Lan quả thật cùng Nghiêm Nhã một mình ở hậu viện nói chuyện, Nghiêm Nhã chỉ nói mình đã thành thân, mời Thôi Lan rảnh rỗi đến nhà làm khách.
Không nghĩ tới Thôi Lan đứng ở phía sau nàng ấy đột nhiên đưa tay, đẩy nàng về phía trước, đầu Nghiêm Nhã trực tiếp dập vào bàn đá.
Cho nên, căn bản không phải là dùng đá đập, mà là đập đầu. Cũng không biết thế nào, truyền ra bên ngoài lại hoàn toàn không giống.
Đương nhiên, Thôi Lan cũng kiên quyết phủ nhận mình cố ý động thủ, nàng ta nói mình bị trượt chân, vốn muốn giữ lấy Nghiêm Nhã mượn lực đạo của nàng để đứng thẳng, không nghĩ tới lại đẩy nàng một cái.
Nhưng lời này một chút thuyết phục cũng không có.
Huống chi, cho dù nàng ta nói thật, vậy Nghiêm Nhã bị nàng ta đẩy bị thương cũng là sự thật.
Khóe miệng Cố Vân Đông châm chọc kéo lên, thì ra là như thế, cô đã thấy kỳ lạ, Nghiêm Nhã và Thôi Lan không có thâm cừu đại hận gì, trước kia cũng không biết nhau, Thôi Lan làm sao có thể bởi vì mấy câu đã ra tay với Nghiêm Nhã.
Nhưng người Nghiêm gia lại ở trước mặt Nghiêm Nhã, trách cứ nàng không nên nói những lời kia, Thôi Lan đến nay vẫn chưa thành thân, chắc chắn đã bị nàng kích thích. Nghiêm Nhã thành thân rồi thì thôi, còn khoe khoang trước mặt Thôi Lan, tất cả đều là lỗi của Nghiêm Nhã.
Nghiêm Nhã lại cứ như vậy mà bị thuyết phục.
Cố Vân Đông không nhịn được mà trợn trắng mắt, cũng may đã gặp Nhiếp Thông, bằng không Nghiêm Nhã thật sự rất dễ bị người ta giết chết.
"Lúc ấy tẩu đã hôn mê sao? Có tỉnh táo khi Thôi thái y đến không?”
Đương nhiên là không tỉnh táo, chờ Nghiêm Nhã tỉnh lại, Nhiếp Thông đã tới, vết thương trên đầu cũng băng bó xong, nàng cũng không biết Thôi thái y tới chẩn mạch cho mình.
"Nhưng sau đó ta lại hôn mê, chờ ta nửa mê nửa tỉnh, lại nghe được bên ngoài cửa sổ có người nói chuyện."
Người nói chuyện chính là Nghiêm phu nhân và Nghiêm Linh, ở bên kia thì thầm, nói Nghiêm Dịch Hải thiên vị, đưa bạch mộc tử trân quý như vậy cho nàng dùng.
Vì cứu mạng nàng, ngay cả lời lão thái gia cũng không nghe.
Dược liệu kia rõ ràng lúc trước đã nói sẽ làm đồ cưới cho Nghiêm Linh, hiện giờ đồ cưới đã không còn, Nghiêm Linh thiệt thòi lớn.
Nghiêm Dịch Hải còn răn dạy mẹ con các nàng, nói Nghiêm Nhã dù sao cũng là nữ nhi của hắn, trước kia tuy rằng hắn không thương nàng, nhưng dù sao nàng cũng là con gái ruột của mình, làm sao có thể trơ mắt nhìn nàng đi chết đây?
Đừng nói Bạch Mộc Tử, cho dù là thứ trân quý hơn, làm phụ thân cũng sẽ tìm trăm phương nghìn kế.
Lời này làm cho tâm tình Nghiêm Nhã phức tạp, vừa áy náy vừa cảm động vừa có chút bất an.