Chương 689: Bạch Mộc Tử đến tay
Nghiêm Dịch Hải lập tức tỏ vẻ khiếp sợ nhìn bà ta: "Bà, bà nói cái gì vậy?"
Mọi người: " ..." Xem người khác là kẻ ngốc sao?
Nhưng mà, Nghiêm phu nhân cắn răng nhận tội, Nghiêm lão gia lại tỏ vẻ đau lòng, còn thay Nghiêm phu nhân cầu tình. Vả lại không có chứng cớ trực tiếp chứng minh việc này là do Nghiêm lão gia làm, cho nên Kinh Triệu Doãn không có biện pháp, cuối cùng phán Nghiêm phu nhân có tội.
Kinh Triệu Doãn hạ lệnh cho Nghiêm lão gia đưa Bạch Mộc Tử đến tay Tống thái y, để Tống thái y dùng cho Nghiêm Nhã.
Nghiêm Dịch Hải đau lòng vô cùng, nhưng chuyện đã đến nước này, ông ta cũng chỉ có thể đem hai tay dâng Bạch Mộc Tử lên.
Có Tống thái y ở đây, ông ta cũng không có cách nào dùng thuốc khác thay thế.
Về phần Nghiêm phu nhân, tuy rằng đã nhận tội. Nhưng loại tình huống này cũng không dễ phán, nói cho cùng Nghiêm Nhã cũng là nữ nhi của Nghiêm phu nhân, nếu bởi vì nữ nhi mà mẫu thân bị phạt nặng, vậy Nghiêm Nhã còn có thể bị người ta buộc tội bất hiếu.
Cho nên cuối cùng Kinh Triệu Doãn phán Nghiêm phu nhân năm mươi bảng, phạt thêm một ít ngân lượng, rồi về đóng cửa tu tâm.
Nghiêm phu nhân bị khiêng trở về, đánh xong năm mươi bảng, bà ta cũng mất nửa cái mạng.
Nhưng mà ngay lúc sắp ra khỏi nha môn, Nhiếp Thông đột nhiên dừng bước, lạnh lùng nhìn Nghiêm phu nhân nói: "Nghiêm phu nhân thật nhẫn tâm với nội tử, lại còn lừa gạt nàng đưa chìa khóa cửa hàng đường Cẩm Lan giao cho bà, để Trần mama lấy danh nghĩa Nghiêm phủ cho thuê ra ngoài, thật sự lớn mặt.”
Nghiêm Dịch Hải sửng sốt, việc này ông ta thật sự không biết.
Nhiếp Thông khẽ nâng cằm lên: "Nếu Nghiêm phu nhân cảm thấy chìa khóa kia đẹp, vậy cho Nghiêm phu nhân đấy, ta sẽ sai người thay đổi khóa cửa hàng.”
Nghiêm Dịch Hải xanh mặt, giận dữ mắng Nghiêm phu nhân: "Bà còn không giao chìa khóa ra?”
Thân thể Nghiêm phu nhân run lên, run rẩy nói: "Chìa khóa ở trong phủ.”
Nghiêm Dịch Hải tức giận: "Nghiêm phủ ta thiếu bà ăn hay thiếu bà uống, bà còn muốn tham chút tiền thuê nhà kia? Nghiêm phủ chúng ta nhiều cửa hàng như vậy còn chưa đủ để bà giày vò sao, thật sự mất hết mặt mũi Nghiêm gia.”
Nghiêm phu nhân vốn đã nóng tính, lần này thay Nghiêm Dịch Hải chịu tội, là nghĩ Nghiêm phủ không thể thiếu nam nhân đương gia, là vì tương lai của mình cùng nữ nhi mà suy nghĩ.
Nhưng Nghiêm Dịch Hải chẳng những không cảm kích, lại còn vì chút mặt mũi kia mà mắng mình trước mặt mọi người.
Nghiêm phu nhân lúc này lửa giận đùng đùng, ngay cả vết thương cũng không để ý, nhhiến răng mắng ông ta: "Chút bạc ông đưa đủ dùng sao? Không phải tất cả bạc trong nhà đều do ông giữ sao? Tôi là một đương gia chủ mẫu, quản lý Nghiêm phủ lớn như vậy, bạc đến tay chỉ có một chút, tôi đủ làm gì? Trong nhà có cửa hàng, nhưng ông có để tôi quản lý không? Ông còn có mặt mũi nói tôi, ông là đồ khốn kiếp, tôi đã thay ông chống đỡ..."
Còn chưa dứt lời, Nghiêm Dịch Hải đã bịt lại: "Được rồi được rồi, những chuyện này không cần phải ồn ào khắp nơi, trở về rồi nói sau, trên người bà còn bị thương." Rồi lại quay đầu nói với Nhiếp Thông: "Sau khi hồi phủ ta sẽ cho người đưa chìa khóa về, ngươi, ngươi cũng nhanh chóng trở về đi, Nghiêm Nhã còn ở nhà chờ ngươi.”
Nghiêm phu nhân tuy rằng không cam lòng, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng.
Người Nghiêm gia đi rồi, Nhiếp Thông chỉ nhìn từ xa.
Trải qua chuyện này, Nhiếp Thông xem như hoàn toàn trở mặt với Nghiêm phủ.
Nhiếp Thông tức giận không qua lại với Nghiêm phủ, Nghiêm Dịch Hải cũng không tiện nói cái gì.
Nhưng, Nghiêm Dịch Hải nhất định sẽ luyến tiếc cây đại thụ Nhiếp gia này. Nhất là trải qua chuyện lần này, thanh danh Nghiêm gia tất nhiên sẽ bị hao tổn, việc làm ăn chỉ sợ cũng sẽ xuống dốc không phanh.
Dù sao ai cũng không muốn làm ăn với người có vấn đề về uy tín, chuyện lần này thật sự là tiền mất tật mang.
Vì thế, Nghiêm Dịch Hải càng không muốn từ bỏ Nhiếp gia.
Không sao, hiện giờ quan hệ cứng ngắc, đó là bởi vì Nhiếp Thông đang tức giận. Nhưng di nương của Nghiêm Nhã còn ở trong phủ, tính tình Nghiêm Nhã lại như vậy, quay đầu lại để cho nàng ta khuyên bảo Nghiêm Nhã, rất nhanh sẽ có thể qua lại một lần nữa.
Nhưng mà, Nghiêm Dịch Hải không nghĩ tới.
Ông ta vừa về đến nhà, lại nghe hạ nhân nói, Hồ di nương nghe nói lão gia không chỉ vì một gốc dược liệu thiếu chút nữa hại chết Nghiêm Nhã, lập tức nản lòng thoái chí, quyết định đi tu hành.
Hiện giờ đã sửa sang lại hành lý, chuẩn bị rời đi.
Nghiêm Dịch Hải nghe xong trong lòng giận dữ, ông ta nổi giận đùng đùng chạy đến viện của Hồ di nương, muốn nàng ta buông tha ý niệm tu hành trong đầu.
Nhưng Hồ di nương cầm cây trâm đặt ở trước cổ mình lấy cái chết bức bách, nữ nhân luôn luôn nhu nhược đột nhiên trở nên điên cuồng như vậy, ngược lại khiến Nghiêm Dịch Hải hoảng sợ.
Trong lúc nhất thời ông ta có chút không biết nên làm thế nào cho phải, hôm nay gặp phải quá nhiều chuyện, làm cho đầu óc ông ta trở nên lộn xộn.
Hết lần này tới lần khác, Nhiếp Thông lại tới cửa, nói là lo lắng, muốn tự mình đến lấy chìa khóa.
Lại nghe nói Hồ di nương bị ép đến thiếu chút nữa tự sát, lúc này vọt tới, nói Nghiêm Dịch Hải không có Bạch Mộc Tử nên muốn trút giận lên người Hồ di nương, trực tiếp cầm chìa khóa che chở Hồ di nương rời khỏi Nghiêm phủ.
Nghiêm Dịch Hải cũng không dám ép buộc quá mức, nếu ngay cả Hồ di nương cũng xảy ra chuyện, truyền ra ngoài Nghiêm gia càng là đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương, kinh thành này cũng không có chỗ đứng của bọn họ nữa.
Cho nên lúc Nhiếp Thông dẫn Hồ di nương rời đi, Nghiêm Dịch Hải cũng không ngăn cản, để nàng bình tĩnh trước cũng tốt.
Không nghĩ tới vừa đi, đã không còn cơ hội trở về nữa.
Bởi vì sau này Hồ di nương đến một am có bối cảnh, chủ am là đại trưởng công chúa, mặc dù công chúa này đã lớn tuổi cũng đã sớm cắt đứt hết thảy nhân quả với hoàng gia. Nhưng lấy thân phận của Nghiêm Dịch Hải, cho dù vị đại trưởng công chúa này là người bị hoàng gia ghét bỏ, ông ta cũng không dám đắc tội.
Nhiếp Thông đưa Hồ di nương trở về Nhiếp phủ trước, để cho nàng gặp Nghiêm Nhã, hai mẹ con nói chuyện, an bài nàng ở lại, ngày khác lại đưa nàng đi am đó.
Sau đó Nhiếp Thông mới một lần nữa trở lại An Hòa viên, nhìn về phía Cố Vân Đông Thiệu Thanh Viễn và Tống Đức Giang đã ngồi trong phòng.
Tống Đức Giang cầm gốc bạch mộc tử kia, chẳng qua ông lại dùng sức trừng mắt nhìn Cố Vân Đông, giống như có thù với cô vậy.
Nhiếp Thông đi tới, ngồi ở mép giường nhìn thái dương của Nghiêm Nhã.
Nàng cố ý làm, kỳ thật vết thương của Nghiêm Nhã đã tốt hơn rồi, nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa sẽ không thành vấn đề.
Lúc này vết thương trên trán nàng đã bị lau sạch sẽ, thoạt nhìn cũng sảng khoái hơn rất nhiều.
Nhiếp Thông yên lòng, lúc này mới nhìn về phía Tống Đức Giang.
Hắn do dự một lát, vẫn lo lắng hỏi: "Tống thái y, có vấn đề gì sao?”