Chương 688: Tống Đức Giang tức giận
"Làm phiền Tống thái y giúp nội tử nhìn xem, nàng đã hôn mê cả ngày, ta thật sự lo lắng nàng cứ như vậy mà..."
Tống Đức Giang thầm bĩu môi, ngẩng đầu lại nghiêm túc nói: "Nhiếp đại nhân yên tâm, nếu lão phu đã tới, tất nhiên sẽ dốc hết toàn lực trị liệu. Kính xin Nhiếp đại nhân buông tay lệnh phu nhân xuống trước, đứng ở bên cạnh không cần lên tiếng.”
“Được, vậy làm phiền Tống thái y rồi."
Nhiếp Thông lập tức buông tay Nghiêm Nhã xuống, đứng ở phía sau Tống Đức Giang.
Tống Đức Giang bảo bà tử đi theo kia đắp một cái khăn tay trên cổ tay Nghiêm Nhã, rồi ngồi ở một bên nhắm mắt bắt mạch cho nàng.
Chỉ là càng chẩn đoán sắc mặt lại càng khó coi, đến cuối cùng thần sắc lại càng nghiêm trọng, giống như gặp phải bệnh nan y.
Nhiếp Thông ở một bên nhìn thấy cũng nín thở, muốn mở miệng, lại sợ quấy rầy ông ấy.
Một lúc lâu sau, Tống thái y thu tay lại.
Nhiếp Thông vội vàng hỏi: "Nội tử thế nào rồi?”
Tống Đức Giang lại không trả lời hắn, tiếp tục dặn dò bà tử ở một bên: "Tháo vải băng trên đầu Nhiếp thiếu phu nhân xem một chút."
“Dạ." Bà tử kia vội vàng cẩn thận vạch miếng vải ra.
Vừa vạch lên, vết thương bên trong lộ ra, bà tử kia liếc mắt một cái, đột nhiên hít một hơi khí lạnh, bất ngờ lùi lại hai bước: "Tống thái y, ngài xem..."
Không chỉ Tống Đức Giang nhìn, Nhiếp Thông cũng thấy được, sắc mặt đại biến: "Sao, sao lại như vậy?”
Chỉ thấy miệng vết thương của Nghiêm Nhã đã hoàn toàn thối rữa, chảy mủ, nhìn rất giật mình.
Nhiếp Thông một tay giữ chặt tay Tống thái y, hét lớn: "Tống thái y, ngài nhất định phải cứu nàng ấy, cầu xin ngài, ngài nhất định phải cứu nàng ấy.”
Người ngoài cửa đột nhiên nghe được giọng Niếp Thông, kinh hãi một chút, hai mặt nhìn nhau.
Ngay sau đó, mấy người nhìn thấy bà tử kia nhanh chóng đi ra, đi đến bên cạnh Kinh Triệu Doãn nói: "Đại nhân, thương thế của Nghiêm thị sắp không xong, chỉ sợ là lành ít dữ nhiều.”
Kinh Triệu Doãn nhíu mày, Nghiêm Dịch Hải cũng kinh ngạc, sao có thể như vậy? Rõ ràng lúc trước băng bó vết thương cũng không nghiêm trọng, lúc ấy đã tỉnh, còn trực tiếp đưa về Nhiếp gia.
Thôi thái y cũng mím chặt môi, tuy rằng ở giữa có thể có âm mưu của Nghiêm phủ, nhưng Nghiêm Nhã đúng là bị Thôi Lan đẩy một cái. Nếu Nghiêm Nhã không giữ được mạng, vậy Thôi Lan...
Giờ này khắc này người ở trong đình viện, ngoại trừ mẹ con Nghiêm Linh vẫn không lên tiếng ra, không ai hy vọng Nghiêm Nhã xảy ra chuyện.
Rất nhanh, Tống Đức Giang đi ra, biểu tình rất khó coi.
Nhiếp Thông theo sát phía sau, chỉ là hai tròng mắt đỏ lên, hai tay nắm chặt, thoạt nhìn cực kỳ kích động.
Kinh Triệu Doãn vội vàng tiến lên, hỏi: "Sao rồi?”
Tống Đức Giang tức giận ngay tại chỗ nói: "Ẩu tả, quả thực là ẩu tả, quá ẩu ta. Sao lại chữa như vậy? Đây căn bản là không có đầu óc, coi mạng người như cỏ rác.”
Kinh Triệu Doãn vội vàng nói bà tử ở một bên rót cho ông ấy một chén trà, chờ ông ấy uống xong mới hỏi: "Rốt cuộc thế nào rồi? Ông có thể nhìn ra mức độ nghiêm trọng của thương thế Nghiêm thị, nàng có dùng bạch mộc tử không?”
Nghiêm Dịch Hải và Thôi thái y ở một bên lập tức khẩn trương không thôi.
Tống Đức Giang vỗ mặt bàn một cái: "Đương nhiên chưa từng dùng bạch mộc tử, không chỉ không dùng, còn dùng nhầm thuốc.”
"Chỉ giáo cho?" Kinh Triệu Doãn liếc nhìn Nghiêm Dịch Hải sắc mặt đã trắng bệch một cái, hỏi.
Tống Đức Giang hừ lạnh một tiếng: "Thương thế của Nhiếp thiếu phu nhân vốn không nặng, đập vào tảng đá mặc dù là bị thương ở đầu, nhưng chỉ cần xử lý tốt, nghỉ ngơi hai ngày là tốt rồi, thương thế kia căn bản không cần dùng bạch mộc tử. Nhưng hết lần này tới lần khác nàng ấy lại gặp lang băm, dùng thuốc khác, vết thương đang tốt chẳng những không khép lại, hiện giờ còn mưng mủ."
Ông càng nói càng tức giận: "Ngươi phải biết rằng, đầu óc con người vốn rất phức tạp, cho dù là thái y chúng ta, gặp phải loại tình huống này cũng không dám xem nhẹ. Nếu không một không chú ý, một vết thương như vậy có thể trực tiếp dẫn đến hôn mê bất tỉnh, mù và điếc, tất cả các loại bệnh tật kèm theo.”
“Nhiếp thiếu phu nhân bây giờ, đã gặp phải tình huống tồi tệ nhất. Bệnh tình của nàng ấy hiện tại rất nghiêm trọng, nếu cứ tiếp tục trì hoãn, chỉ sợ..."
Kinh Triệu Doãn vội hỏi: "Vậy nên làm thế nào?”
Tống thái y thở dài: "Vốn vết thương của Nhiếp thiếu phu nhân không cần dùng bạch mộc tử, hiện giờ, lại thật sự chỉ có Bạch Mộc Tử mới có thể cứu được.”
Thôi thái y nghe vậy, nói: "Nghiêm lão gia, ngươi còn có cái gì để nói. Đại nhân ngài nghe thấy rồi chứ, Nghiêm lão gia lúc trước căn bản không dùng dược liệu kia cho Nghiêm thị, mà thương thế của Nghiêm thị cũng không nghiêm trọng, tất cả đều do một tay Nghiêm gia chỉ đạo. Lợi dụng con gái ruột của mình hãm hại con gái ta, chỉ vì muốn giấu đi bạch mộc tử.”
Kinh Triệu Doãn còn chưa kịp nói chuyện, Nhiếp Thông ở một bên đã một bước tiến lên, căn bản không để ý Nghiêm lão gia có phải là nhạc phụ của mình hay không, nắm lấy cổ áo ông ta, sắc mặt tái mét nói: "Ông còn là người sao? Đó là con gái ông, con gái ruột của ông. Ông lợi dụng nàng ấy thì thôi, nhưng vì sao không chữa thương cho nàng? Bây giờ nàng là phu nhân Nhiếp gia ta, ông đặt Nhiếp gia ta ở đâu? Hả?”
Hắn nói xong nắm chặt nắm đấm, giống như muốn đánh lên.
Kinh Triệu Doãn vội vàng giữ chặt hắn lại: "Bình tĩnh tỉnh táo, Nhiếp công tử, hiện tại không phải là lúc xúc động, việc cấp bách trước mắt là nhanh chóng chữa khỏi thương tích cho lệnh phu nhân mới đúng."
Nhiếp Thông giãy dụa hai cái rồi dần bình tĩnh lại.
Hắn gắt gao nhìn Nghiêm Dịch Hải: "Bạch Mộc Tử đâu? Nếu Bạch Mộc Tử vẫn còn trong tay ông, ông nhanh chóng lấy ra, để cho Tống thái y cứu Nghiêm Nhã.”
Nghiêm Dịch Hải cắn răng, ngẩng đầu còn muốn nói cái gì.
Kinh Triệu Doãn lại nheo mắt lại: "Nghiêm Dịch Hải, hiện giờ chứng cớ xác thực, ngươi còn có gì để nói? Ngươi vu khống cha con Thôi thái y, làm Nhiếp thiếu phu nhân bị thương là sự thật, hãy quay lại phủ nha với bản quan, nói rõ ràng mọi chuyện đi.”
Nghiêm Dịch Hải muốn ngụy biện lập tức nghẹn lại, nắm chặt nắm tay, quay đầu nhìn Nghiêm phu nhân ở một bên.
Nghiêm phu nhân đối diện với ánh mắt ý vị thâm trường của ông ta, rùng mình một cái.
Nhiều năm phu thê, bà ta còn có cái gì không rõ? Lão gia muốn bà ta ôm hết tội danh lên đầu mình ah.
Nhưng, nhưng...
Nghiêm phu nhân do dự, sau khi mọi người một lần nữa trở lại phủ nha, Kinh Triệu Doãn lại bắt đầu thẩm vấn.
Nghiêm Dịch Hải mấy lần nhìn về phía Nghiêm phu nhân, Nghiêm phu nhân cuối cùng không chịu nổi áp lực, chỉ có thể hô to một tiếng nhận tất cả tội trạng.
"Đại nhân, đại nhân tha mạng, là ta nhất thời bị ma quỉ ám ảnh, không muốn Bạch Mộc Tử rơi vào tay người khác, lại thống hận Nghiêm Nhã gả cho một phu quân tốt, sợ nàng sống tốt sẽ quay lại trả thù, cho nên mới có tâm tư không tốt. Tất cả đều là lỗi của ta, lão gia, ông ấy cũng không biết..."