Trưởng Tỷ Nhà Nông Có Không Gian ( Dịch Full)

Chương 687 - Chương 687. Rất Đơn Giản

Chương 687. Rất đơn giản Chương 687. Rất đơn giản

Chương 687: Rất đơn giản

Nhưng ngẫm lại thanh danh của Thôi Lan, nghĩ đến tính tình của nàng ta, lại cảm thấy nhất thời xúc động cũng có thể.

Cho nên, Kinh Triệu Doãn đề nghị đến hiện trường xem một chút.

Nhiếp Thông biết vị Kinh Triệu Doãn này là người làm việc rất chính trực, bởi vậy trước giờ chưa từng sợ chuyện bị nháo lớn.

Muốn nói đi hiện trường xem một chút, chứng minh có phải thật sự trượt chân hay không thì khá khó khăn đấy, dù sao cũng đã trôi qua mấy ngày, chẳng lẽ hòn đá khiến Thôi Lan trượt chân vẫn còn? Điều này làm sao để chứng minh?

Nhưng không sao, vốn Nhiếp Thông cũng không cần chứng minh chuyện này.

Chỉ cần Kinh Triệu Doãn điều tra, có một số manh mối sẽ tự nhiên đào ra.

Ví dụ như, người lúc trước để Thôi thái y chẩn mạch, chứng minh cần Bạch Mộc Tử cứu mạng, rốt cuộc là ai? Dù sao cũng không phải Nghiêm Nhã.

Nghiêm Nhã bị thương không nặng, Thôi thái y là một thái y chẳng lẽ không nhìn ra.

Theo Nhiếp Thông hiểu được, lúc đó Thôi thái y bắt mạch, là cách một lớp màn. Người trong giường vươn tay ra cho Thôi thái y bắt mạch, Thôi thái y vốn cũng không thấy rõ người bên trong rốt cuộc là ai.

Nghiêm gia cố ý tìm một người cần Bạch Mộc Tử cứu mạng đến thay mận đổi đào, loại chuyện này sao có thể không để lại chút dấu vết nào? Kinh Triệu Doãn nghiêm túc điều tra là có thể phát hiện.

Sau khi phát hiện thì lật ngược lại, những chuyện Nghiêm gia làm sẽ được rõ ràng.

Quả nhiên, Kinh Triệu Doãn dẫn người đi hậu viện Nghiêm gia, hoàn toàn không có biện pháp phán đoán Thôi Lan trượt chân hay là cố ý. Thế nhưng lúc hỏi thăm hạ nhân trong phủ, vẫn từ trong đó nghe ra được chuyện không bình thường.

Rất nhanh, Kinh Triệu Doãn đã phát hiện người Thôi thái y bắt mạch lúc trước vốn dĩ không phải Nghiêm nhị tiểu thư, là một người lúc trước đã được đại phu chuẩn đoán cần dùng bạch mộc tử mới có thể cứu mạng, người nọ bị Nghiêm Dịch Hải mang về phủ đệ tĩnh dưỡng một ngày, sau đó liền xảy ra chuyện Nghiêm Nhã bị đập đầu.

Sau khi Thôi thái y biết thì sắc mặt trở nên rất khó coi, ông ta bất ngờ chỉ vào Nghiêm Dịch Hải tức giận nói: "Ngươi lừa gạt ta? Ngươi, ngươi thực ra không dùng bạch mộc tử... Ta hiểu rồi, ta hiểu rồi, ngươi không muốn nghe lời lão gia nhà mình đưa Bạch Mộc Tử cho Thôi gia, nên thiết kế ra chuyện này, muốn ta tự động buông tha Bạch Mộc Tử, vậy mà còn lợi dụng nữ nhi của mình?”

Trách không được, trách không được lúc trước ông ta bắt mạch luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng.

Phải, vết thương của người kia căn bản không giống như vừa mới có.

Chỉ là lúc đó người Nghiêm gia ở bên tai hắn liên tục chỉ trích Thôi Lan, vừa khóc vừa nháo vừa muốn tính sổ, ông ta thương con gái nên sốt ruột, tâm trạng nóng nảy, không để ý tỉ mỉ.

Thôi thái y xấu hổ dị thường, nếu ông ta sớm phát hiện, nữ nhi mình vốn cũng không cần thừa nhận những lời đồn đãi này.

Nhiếp Thông cũng không thể tin nổi, nhìn Nghiêm Dịch Hải khiếp sợ hỏi: "Nhạc phụ, lời Thôi thái y nói là thật sao? Người vì Bạch Mộc Tử, thế nhưng cố ý để cho Thôi Lan trượt chân đẩy thê tử của ta một cái? Sao người có thể làm như vậy? Người muốn giết nàng ấy có phải không?"

"Ta không có!!" Nghiêm Dịch Hải thẳng thừng phủ nhận: "Ta làm sao có thể làm ra loại chuyện này, Bạch Mộc Tử quả thật đã cho Nghiêm Nhã dùng, bằng không con bé ngay cả mạng cũng không còn.”

Ông ta kiên quyết không chịu thừa nhận rằng mình đã tính kế nữ nhi, thậm chí còn đặc biệt tức giận muốn nhào tới đánh Thôi thái y.

"Nữ nhi ngươi thiếu chút nữa hại chết nữ nhi của ta, hiện giờ vì sự trong sạch của nàng, còn muốn đổ hết tất cả tội lỗi lên người Nghiêm gia chúng ta, ngươi rốt cuộc có lương tâm hay không?"

Kinh Triệu Doãn nhíu mày, lập tức có người đi lên ngăn cản Nghiêm Dịch Hải.

Thôi thái y đã khôi phục lý trí, nghe được lời này thì cười lạnh: "Nghiêm lão gia không cần kích động như vậy, muốn chứng minh rốt cuộc ai thiết kế hết thảy mọi chuyện kỳ thật rất đơn giản.”

"Làm thế nào để chứng minh?" Nhiếp Thông cực kỳ phối hợp đặt câu hỏi.

Thôi thái y hơi híp mắt: "Để ta bắt mạch cho Nhiếp thiếu phu nhân một lần nữa. Có sử dụng bạch mộc tử hay không, ta vẫn có thể nhìn ra.”

Sắc mặt Nghiêm Dịch Hải khẽ biến, lập tức lấy lý lẽ chính đáng mà cự tuyệt: "Không có khả năng, để cho ngươi bắt mạch, ngươi có tư tâm, động tay động chân thì làm sao bây giờ? Ta không đồng ý.”

Kinh Triệu Doãn ở một bên nghe vậy lại gật đầu nói: "Bản quan ngược lại cảm thấy phương pháp của Thôi thái y có thể thực hiện được, nhưng Nghiêm lão gia nói cũng không sai, Thôi thái y là người trong cuộc, chẩn đoán cho Nghiêm thị cũng không thích hợp, tìm một đại phu khác là được."

“Đại nhân, thương thế của Nghiêm thị rất nghiêm trọng, đại phu bình thường không chắc có thể nhìn ra." Thôi thái y nhíu mày.

Ông ta ngược lại không phản đối tìm người khác, nhưng kiểm tra không ra cũng uổng công.

Thôi thái y là thái y, có mấy người có y thuật cao minh hơn thái y đây?

Nhiếp Thông mím môi một cái, nhìn về phía một thuộc hạ phía sau Kinh Triệu Doãn.

Cấp dưới kia khẽ gật đầu, tiến đến bên cạnh Kinh Triệu Doãn nói: "Đại nhân, hạ quan nghe nói Tống thái y hôm qua vừa xuất cung, hiện giờ đang ở trong nhà nghỉ ngơi, không bằng chúng ta thử mời Tống thái y đến giúp đỡ được không?”

Thôi thái y nghe vậy mắt sáng lên, đúng vậy, Tống thái y không phải là một lựa chọn sao?

“Tống thái y?” Kinh Triệu Doãn nhíu mày: "Tên kia tính tình rất cổ quái, khó có được ngày nghỉ ngơi, nếu đi quấy rầy, sợ là không chịu hỗ trợ.”

“Đại nhân, hạ quan nghe nói Tống thái y thích nhất là chữa trị bệnh nan y. Ngài xem, Nghiêm thị này hiện giờ đang hôn mê bất tỉnh, cũng coi như là bệnh nan y. Còn nữa, Tống thái y với tư cách là người đứng đầu của Thái y viện, biết được thái y dưới tay hắn bị cuốn vào vụ án, cũng có trách nhiệm phối hợp điều tra với chúng ta không phải sao?”

Kinh Triệu Doãn cảm thấy có đạo lý, gật gật đầu: "Quả thật là như vậy.”

Nghiêm Dịch Hải ở một bên nghe thấy thái dương đổ mồ hôi lạnh, để Tống thái y tới đây?

"Không được, đại nhân, Thôi thái y này và Tống thái y có giao tình, ai biết có thể bao che cho hắn hay không..."

"Câm miệng." Kinh Triệu Duẫn đột nhiên tức giận quát: "Tống thái y là người đứng đầu thái viện do hoàng thượng khâm điểm, chính miệng hoàng thượng nói Tống thái y có tấm lòng thầy thuốc, làm việc công bằng chính trực, ngươi còn chưa nhìn thấy người đã dám nghi ngờ đức hạnh của Tống thái y, bản quan thấy ngươi rõ ràng đang chột dạ.”

Nghiêm Dịch Hải bị Kinh Triệu Doãn quát như thế, mồ hôi lạnh trong nháy mắt lại rơi xuống, vội vàng quỳ xuống nói: "Là thảo dân nhất thời nhanh miệng, nói sai lời, xin đại nhân thứ tội.”

Kinh Triệu Doãn hừ lạnh: "Đứng lên đi, ngươi có tội hay không, chờ Tống thái y tới rồi nói sau."

Nghiêm Dịch Hải đứng lên, đầu lại cúi xuống, trong lòng run rẩy không thôi.

Xong rồi, ông ta xong rồi.

Đầu óc ông ta đang điên cuồng chuyển động, còn muốn cân nhắc ra phương pháp hữu dụng để bưng bít chuyện này.

Nhưng Kinh Triệu Doãn đã sai người đi mời Tống thái y, vốn tưởng rằng Tống thái y sẽ từ chối.

Không nghĩ tới lại lập tức đi theo, còn rất chuyên nghiệp hỏi: "Bệnh nhân ở nơi nào?”

Nhiếp Thông dẫn mọi người vào Nhiếp phủ, Kinh Triệu Doãn cùng đám người Thôi thái y Nghiêm lão gia cũng đi vào.

Nhưng đến An Hòa viên đều ngừng lại, Kinh Triệu Doãn phái một bà tử đi theo Tống Đức Giang vào nội thất.

Nghiêm Nhã nằm trên giường, sắc mặt không chút huyết sắc, hô hấp cũng rất yếu ớt.

Nhiếp Thông ngồi ở mép giường, nắm lấy bàn tay Nghiêm Nhã, ngẩng đầu tha thiết nhìn Tống Đức Giang.

Bình Luận (0)
Comment