Chương 686: Mọi thứ đã trở nên tồi tệ rồi
Ý kiến của tất cả mọi người đã có sự đồng thuận, những việc tiếp sau dễ thực hiện rồi.
Sau khi Cố Vân Đông và Thiệu Thanh Viễn rời khỏi Nhiếp phủ, đã trực tiếp đi tìm Tống Đức Giang.
Mà Nhiếp Thông lại hùng hổ chạy đến Thôi phủ, muốn tìm Thôi Lan tính sổ.
Hai cha con Thôi thái y vốn tưởng rằng chuyện đã qua, nhìn thấy hắn mang theo người trực tiếp đánh tới cửa, lập tức bị dọa ngây người.
Nhiếp Thông chỉ vào Thôi Lan mắng: "Thê tử ta và ngươi không thù không oán, chỉ nói mình đã thành thân, có lòng tốt muốn mời ngươi tới cửa làm khách mà thôi, đắc tội ngươi chỗ nào? Hai câu này phạm vào kiêng kị của ngươi sao, để ngươi ra tay hung ác như vậy, muốn đẩy nàng ấy vào chỗ chết?”
Sắc mặt Thôi Lan trắng bệch, Nhiếp Thông tìm tới cửa, hàng xóm láng giềng xung quanh đều đến xem náo nhiệt, nghe đến đoạn này liền xì xào bàn tán.
Thanh danh của Thôi Lan kỳ thật cũng không tốt lắm, cả ngày không có nổi khuôn mặt tươi cười, hàng xóm láng giềng chào hỏi thì trên cơ bản nàng ta sẽ không đáp lại, dần dà, mọi người đều cảm thấy người này không dễ ở chung.
Nhất là sau đó Thôi Lan lại bắt đầu học y, đi theo cha chạy loạn khắp nơi, chữa bệnh cho nam nhân một chút cũng không biết kiêng dè, cho nên ánh mắt mọi người nhìn nàng ta càng không tốt.
Hai ngày trước, chuyện xảy ra trong Nghiêm phủ kỳ thật cũng đã truyền đến bên này, Thôi Lan tuy rằng đã giải thích qua, nhưng không ai tin tưởng. Cũng không biết tin đồn từ đâu tới, nói nàng ta chạy đến nhà người ta, dùng đá đập đầu con gái Nghiêm gia.
Chuyện này thật đúng là bó tay rồi, cô nương này không phải là có bệnh gì trong đầu đấy chứ?
Cho nên hai ngày nay cha con Thôi gia đều không ra cửa, thành thành thật thật ở nhà.
Ai biết, bọn họ đã khiêm tốn như thế, Nhiếp Thông này còn tìm tới cửa ồn ào, nào có lý như vậy.
Thôi thái y tức giận đến cả người phát run, chắn ở trước mặt Thôi Lan nói: "Nói bậy, ngươi nói bậy. Nữ nhi của ta căn bản không hại Nghiêm thị, nó trượt chân nên không cẩn thận mới đẩy thê tử của ngươi, làm nàng ta bị đập đầu trên bàn đá, sao lại nói con bé ra tay độc ác?”
Thôi Lan đứng ở phía sau ông ta cũng lớn tiếng giải thích: "Đúng, ta không cẩn thận trượt ngã, vốn cũng không đẩy nàng ấy, ta không có. Ngươi không được ở đây ngậm máu phun người, ngươi ra ngoài, ra ngoài."
“Không cẩn thận đẩy ngã? Tại sao lời ngươi nói lại không giống với lời nhạc phụ ta nói? Huống chi, nào có chuyện trùng hợp như vậy, hết lần này tới lần khác sau khi nương tử ta nói câu kia nàng ta lại trượt ngã, lời này ai tin? Ta nói cho các ngươi biết, thê tử của ta hiện giờ hôn mê bất tỉnh, ta thân là phu quân nàng, tuyệt đối sẽ không để yên việc này đâu."
“Ngươi..." Thôi thái y nổi giận: "Ta không biết Nghiêm lão gia nói như thế nào, tóm lại việc này vốn là ngoài ý muốn."
"Nói thật dễ nghe, chỉ nhẹ nhàng một câu ngoài ý muốn, có thể giết một mạng người sao?" Nhiếp Thông cười lạnh đi về phía trước một bước.
Thôi thái y cắn rang: "Cái gì gọi là mạng người, thê tử ngươi hiện giờ không phải sống rất tốt sao?"
“Tốt cái gì mà tốt, nàng ấy hôn mê bất tỉnh, đến nửa cái mạng cũng sắp đi rồi."
Nhiếp Thông hùng hổ bức người, Thôi thái y không chút yếu thế.
Một người vì muốn đòi lại công bằng cho thê tử, một người vì thay nữ nhi chứng minh trong sạch.
Trong thời gian ngắn, ai cũng không thuyết phục được ai, mắt thấy hai bên muốn đánh nhau, rốt cuộc gọi quan sai ở Kinh Triệu phủ doãn tới.
Thôi thái y là thái y, Nhiếp Thông là quan thất phẩm, hai người đều có chức quan, hiện giờ hình như còn liên lụy đến một mạng người, Kinh Triệu phủ doãn đương nhiên không thể mặc kệ.
Chuyện hình như nháo lớn rồi.
Kinh Triệu doãn tự mình xét xử vụ án này, nhưng ông nói ông có lý, bà nói bà có lý, ai cũng không phục ai.
Kinh Triệu doãn rất nhanh đã tìm đến đương sự khác, ba người nhà Nghiêm gia.
Vốn còn muốn tìm Nghiêm Nhã tới, nhưng nghe nói Nghiêm Nhã hiện giờ nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh, chỉ có thể bỏ qua.
Nghiêm Dịch Hải sợ ngây người, ông ta làm thế nào cũng không nghĩ tới, Nhiếp Thông lại trực tiếp đánh đến Thôi gia.
Ông ta nghĩ rằng mọi việc đã được nói rõ ràng và đạt được sự đồng thuận rồi.
Hiện giờ náo loạn lớn như vậy, lòng Nghiêm Dịch Hải cũng có chút hoảng hốt.
Ông ta lặng lẽ trừng Nhiếp Thông một cái: "Không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Đừng tiếp tục đi tìm Thôi gia gây phiền toái nữa, chuyện này cứ như vậy mà cho qua sao?”
“Ta vốn không có ý định tìm Thôi gia, nhưng điều kiện tiên quyết là thê tử của ta bình yên vô sự, nhưng hôm nay thì sao, bệnh tình của nàng càng ngày càng nghiêm trọng, từ sáng sớm đã hôn mê bất tỉnh khí tức yếu ớt, mắt thấy ngay cả mạng cũng không còn, chẳng lẽ ta không nên tìm thủ phạm, để Thôi Lan chôn cùng thê tử ta sao?"
Nghiêm Dịch Hải kinh ngạc mở to hai mắt: "Ngươi nói cái gì vậy? Hôn mê bất tỉnh khí tức yếu ớt? Không thế như vậy được?”
“Tại sao lại không có khả năng?” Nhiếp Thông lớn tiếng nói: "Nhạc phụ, trước đây người có nói Nghiêm Nhã đã dùng Bạch Mộc Tử, nàng sẽ không có mệnh hệ gì, nhưng hôm nay tại sao lại biến thành bộ dáng này?"
“Ta... Cái này..." Nghiêm Dịch Hải lập tức có chút chột dạ, nhìn thấy Thôi thái y ở một bên, vội vàng nói: "Đúng, là Thôi thái y nói Bạch Mộc Tử có thể cứu mạng Nghiêm Nhã..."
Nhiếp Thông cười lạnh một tiếng: "Đó chẳng phải là hai cha con bọn họ liên thủ muốn hại thê tử ta, ta càng nên tìm bọn họ tính sổ.”
Nghiêm Dịch Hải nhỏ giọng: "Vậy ngươi cũng nên tìm ta thương lượng mới đúng, dù sao ta cũng là nhạc phụ ngươi, là phụ thân Nghiêm Nhã.”
“Ta tức đến chết rồi, sao còn bận tâm cái khác được?”
Nhiếp Thông một chút cũng không muốn nói nhỏ giọng lại, cho nên trên đường Kinh Triệu Doãn cũng nghe được rõ ràng, hắn không ngăn cản, tùy bọn họ nói, sau đó từ trong đó tìm ra nguyên nhân hậu quả của sự việc.
Không chỉ có hắn, dân chúng ở thính đường bên ngoài cũng nghe được rõ ràng.
Thôi thái y ở một bên càng nghe được rõ ràng, lúc này mới phản bác: "Ta nói thật, Bạch Mộc Tử quả thật có thể cứu mạng Nghiêm thị. Nhưng Bạch Mộc Tử không phải do lão phu dùng cho nàng ta, là Nghiêm lão gia tự mình tìm đại phu khác trị. Ở giữa nếu xảy ra sai sót, cũng không liên quan đến lão phu."
Nhiếp Thông hừ lạnh: "Ý của ngươi là, nhạc phụ ta tìm đại phu không có tay nghề sao?”
Nghiêm Dịch Hải vội vàng giải thích: "Làm sao có thể, ta tìm đại phu tuy rằng so ra thì kém Thôi thái y, nhưng y thuật cũng không kém chút nào.”
Mấy người cãi tới cãi lui, công đường nhất thời có chút loạn.
Kinh Triệu Doãn đại khái đã nghe xong, ít nhiều cũng hiểu rõ nguyên nhân hậu quả.
Bởi vậy lúc này hắn mới nặng nề vỗ kinh đường mộc: "Im lặng, hiện tại bản quan hỏi, các ngươi hãy thành thành thật thật trả lời cho ta."
“Dạ, đại nhân."
Ánh mắt Kinh Triệu Doãn đảo qua người dưới công đường, một lát sau bắt đầu hỏi: "Việc này bắt đầu ngay từ khi Nghiêm thị bị đẩy ngã xuống đất dẫn đến bị thương. Hôm nay Thôi thị nói nàng bị trượt chân không cẩn thận kéo đến Nghiêm thị, nhưng Nghiêm lão gia bên kia lại nói là Thôi thị bị kích thích cố ý xuống tay, mỗi bên đều không đồng nhất, lại không có biện pháp chứng minh cho mình, theo như bản quan xem xét, không bằng một lần nữa đến hiện trường khôi phục lại cảnh tượng lúc đó, nhìn xem lời khai của ai hợp lý hơn, như thế nào?”
Kỳ thật Kinh Triệu Doãn nhìn ra, lời Nghiêm lão gia nói rất có vấn đề, dù sao làm gì có ai nghe được hai câu lại đột nhiên phát điên xuống tay?